Nhờ có sự dẫn dắt của Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng đi theo con đường núi gập ghềnh trở lại đại viện Bạch gia.
Sau khi trở về chỗ ở, Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế đẩu gọi lại Lý Tuế đang định rời khỏi căn phòng.
“Bỏ tấm gạc trên mặt xuống xem xem mắt ta hồi phục thế nào rồi.”
Sau khi Lý Tuế rón rén gỡ tấm băng gạc xuống, một tia sáng soi vào trong bóng tối khiến Lý Hỏa Vượng lập tức nheo mắt lại. Quá trời sáng rồi.
Sau khi hắn chầm chậm mở mắt ra thì phát hiện thế giới của mình cuối cùng đã hồi phục lại bình thường, đôi mắt mất đi ánh sáng nay đã hồi phục rồi.
Nhìn những ngói nhà nóc đen bên ngoài cửa sổ, sự chú ý của Lý Hỏa Vượng tập trung hoàn toàn lên người Lý Tuế.
Nó bỏ mũ rộng vành xuống, cởi tấm áo tơi trên người đi. Lý Hỏa Vượng thu hết toàn bộ diện mạo mới của Lý Tuế vào trong tầm mắt của mình.
---
Dáng vẻ của Lý Tuế gần như trong tưởng tượng trước đấy của mình, điều khác duy nhất là trông nàng đáng sợ khủng khiếp hơn trong tưởng tượng.
Cơ thể của nàng không rắn chắc lắm, thậm chí có một số chỗ hơi rỗng, đến mức một số bộ phận bên trong bị lộ ra bên ngoài.
Rất rõ ràng cơ thể của Màn Thầu không đủ chống đỡ Lý Tuế, chỗ xương gãy nứt bị xúc tu màu đen bám lấy.
Tuy nói con gái của mình như vậy cũng không được hay lắm, nhưng hiện giờ đúng là trông nàng đáng sợ đến dọa người.
L*иg ngực của Lý Tuế phập phồng, mỗi phần phập phồng, đều có thể thấy một cuốn sách bọc trong máu thịt qua khe nứt.
Lý Hỏa Vượng nhớ, đó là bách khoa toàn thư phù lục mà mình cho Lý Tuế.
“Cha, sao thế.”
Lý Tuế không hiểu tại sao Lý Hỏa Vượng lại cứ nhìn chằm chằm mình như vậy.
“Không sao, chỉ ngắm chút thôi.”
Lý Hỏa Vượng đưa tay ra, vỗ lên đầu của nàng.
“Đi đi, đi tìm Tiểu Hài ăn canh trứng đi, nhân tiện ngươi giúp ta gọi mấy người đến đây.”
Ở thôn Ngưu Tâm, sau bữa tối thường là thời gian nghỉ ngơi, không có ai ra ngoài, cho nên Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm được đầy đủ mọi người đến.
Cao Trí Kiên cơ thể cao lớn, Xuân Tiểu Mãn toàn thân đầy lông, Triệu Ngũ có hai bên bả vai một thấp một cao và phải chống gậy, còn cả Cẩu Oa khuôn mặt một mảng trắng một mảng xanh, những người này đều là sư huynh đệ ra sống vào chết cùng mình.
Ngoại trừ bốn người họ, còn có Dương Tiểu Hài thấp hơn người khác một đoạn.
Lý Hỏa Vượng nhìn sang đầu bếp của thôn Ngưu Tâm:
“Ta không gọi ngươi, ngươi đến làm gì?”
“Hehe, ta thấy họ đến đây nên ta đến xem xem, hay là Lý sư huynh, bây giờ ta đi nhé?”
Dương Tiểu Hài xấu hổ xoa đầu cười.
Quen biết thời gian dài, cũng coi là quen thân. Nếu là trước đây, hắn cũng không dám làm vậy.
Lý Hỏa Vượng không thèm để ý hắn, chuyển ánh mắt sang Cao Trí Kiên:
“Chiêu mộ hương binh thế nào rồi? Khoảng bao lâu nữa thì có thể hình thành đội quân chiến đấu?”
Cao Trí Kiên hừ mũi, hơi bất mãn lắc đầu:
“Còn lâu.”
Từ chỗ Cao Trí Kiên, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng được biết trong thôn vốn không có mấy người, không phải cơ thể hơi tàn tật, thì xương cốt không ổn, chọn đi chọn lại cả nửa ngày, cuối cùng chỉ miễn cường hài lòng với hai người.
Nhưng hình như việc này cũng là điều đương nhiên, những người này đều là đồ bỏ đi mà Bạch Linh Miểu nhặt từ chỗ Nhân Nha Tử.
Nhưng việc này không đúng với kỳ vọng của Lý Hỏa Vượng, hắn cần đẩy nhanh tiến độ.
“Triệu Ngũ, phân số vàng mà mẹ Tôn Bảo Lục cho ta ra, dùng số tiền phân ra đó giúp Cao Trí Kiên mua thêm mốt số gia nô phù hợp, dù tốn nhiều tiền, cũng phải chọn người trung thành.”
“Phải mau chóng hợp thành đội quân hương thôn, kể cả lúc ta không ở đây, nếu gặp phải thiên tai gì khác, các ngươi cũng có thể tự bảo vệ mình.”
“Vâng, Lý sư huynh.”
Triệu Ngũ quản tiền gật đầu:
“Lý sư huynh, ngươi sắp phải đi ư?”
“Ừm, ta có chuyện phải đi một chuyến, nếu mọi việc thuận lợi, lần này chắc sẽ không quá lâu.”
Sau đó hắn lại nhìn sang Xuân Tiểu Mãn:
“Nghe nói ngươi đang luyện công pháp của Bạch Liên Giáo phía dưới từ đường?”
“Ừm, ta đang luyện.”
“Công pháp này, ngươi phải âm thầm luyện, dạy người khác cũng được, nhưng nhất định phải dạy cho người của mình.”
“Không bằng binh gia, tuy Thần Đả Kê Đồng có vẻ thú vị, nhưng Bạch Liên Giáo rất nổi tiếng trên bảng xếp hạng, chắc hẳn công pháp thần thông cũng có phân biệt, quá công khai rất dễ bị Giám Thiên Ti để ý.”
Khi nghe thấy Lý Hỏa Vượng giải thích chi tiết đến Giám Thiên Ti và tai họa của người nhà họ Bạch trước đây, Tiểu Mãn tỏ vẻ nghiêm trọng gật đầu, lập tức cảm thấy gánh nặng trên vai mình rất nặng.
Sau đó Lý Hỏa Vượng nhìn sang Cẩu Oa, ngày xưa hắn nói năng bộp chộp, từ sau khi sinh con gái, hắn đã trầm tính hơn rất nhiều.
“Cẩu Oa, không sao chứ?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi, Cẩu Oa lập tức nở nụ cười mừng kiểu thương hiệu.
“Ầy, không sao không sao, ta có thể có chuyện gì chứ, cần ăn thì ăn cần uống thì uống. Lý sư huynh, ngươi yên tâm đi, thôn Ngưu Tâm đã có ta, không loạn được đâu.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, sau đó dùng ngón tay chỉ lên hủ mục như ý trên bàn:
“Cho ngươi pháp khí này, nó có thể làm loạn tâm trí người khác, có thể phối hợp dùng với Bạch Mao Châm của ngươi.”
Đây là lễ vật năm đó thái giám Ký Tương tặng cho mình, dùng lưỡi tâm tố luyện chế thành pháp khí đặc sắc, có thể khiến lòng người tràn đầy hoang mang.