Nhìn sự vui vẻ mà Tôn Hiểu Cầm cố gắng tỏ ra, Lý Hỏa Vượng suy tư một hồi rồi cất lời nói:
“Mẹ, chờ khi nào con xuất viện rồi, con muốn chơi game. Con muốn chơi game trên máy tính cả một năm, được không mẹ?”
Nghe vậy, đôi mắt Tôn Hiểu Cầm lập tức sáng rực lên.
“Được chứ! Được chứ! Chờ đến lúc đó mẹ sẽ chỉ ở bên cạnh gọt hoa quả chon con ăn! Con muốn chơi bao lâu cũng đèu được hết!”
“Nếu con chơi một mình chưa đủ đã thì để bố chơi cùng! Chơi cùng con xuyên đêm luôn!”
Khóe miệng Lý Hỏa Vượng khẽ nhếch lên, hắn gật gù tán dồng rồi nói tiếp:
“Chờ sau khi con khỏe rồi, chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới, sẽ đi chơi khắp nơi trên thế giới, đi nhảy Bungee, nhảy dù, đi làm những việc mà trược đây chúng ta chưa từng làm.”
“y da ây da, nhảy dù thì mẹ không dám đâu, đến lúc đó thì bố con hai người đi đi. Mẹ chỉ mới xem video người ta nhảy dù trên Tik Tok thôi mà tim đã đập bình bịch rồi đây.”
Lý Hỏa Vượng để chủ đề dẫn sang tưởng tượng những chuyện sau khi ra viện, sự chú ý của Tôn Hiểu Cầm cũng nhanh chóng bị di chuyển theo. Hai người càng nói càng say sưa, nụ cười trên mặt nàng cũng dần trở nên tự nhiên.
Thấy mẹ mình vui vẻ, trong lòng Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài.
Bây giờ hắn không thể làm được nhiều, điều duy nhất hắn có thể làm là dùng thủ đoạn của Tọa Vong Đạo dỗ mẹ mình vui vẻ hơn.
“Con trai, có phải con muốn chơi game rồi phải không, mẹ mang cái máy chơi game cầm tay của con đến đây nhé?”
“Không cần đâu mẹ, với cả bây giờ con cũng không chơi được.”
“Ờ, cũng đúng. Vậy phim hoạt hình thì sao, chẳng phải trước đây con thích xem phim hoạt hình ư? nghe nói gần đây có bộ này hay lắm, mẹ lấy điện thoại bật cho con xem nhé.”
Nhìn Tôn Hiểu Cầm mở túi của mình ra tìm điện thoại, trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi cười khổ. Hắn đã chẳng còn là cậu học sinh cấp ba Lý Hỏa Vượng của quá khứ nữa rồi, sao mà có hứng thú với những bộ phim mới ra được nữa.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng khẽ khựng lại. Năm nay hình như hắn chỉ mới mười tám tuổi thôi nhỉ, vậy tại sao lại trở nên già dặn như vậy?
So với cơ thể trẻ trung này thì dường như hắn hợp với cơ thể có tuổi tác cao hơn kia một chút.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Có phải do một ngày bên kia ít hơn bên đây hai tiếng nên cơ thể bên ấy mới có tuổi tác lớn hơn bên đây một chút không nhỉ?”
“Chờ đã...liệu điều này có đồng nghĩa với việc, thực ra cả hai bên đều là thật không?”
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày suy nghĩ về vấn đề này.
Nhưng không có thêm bất kì bằng chứng nào khác cho phỏng đoán này, cuối cùng cũng chỉ là lục bình không rễ mà thôi.
“Bỏ đi, nếu đã quyết định dùng Tu Chân biến bên này hoàn toàn thành thật vậy còn nghĩ nhiều như thế làm gì.”
Thấy Tôn Tiểu Cầm đang cầm một cái điện thoại cũ đã nứt toác cả màn hình để nâng cấp VIP cho một app trên điện thoại. Lý Hỏa Vượng vội vã ngăn nàng lại.
“Mẹ đừng mua nữa, phí tiền lắm. Con sắp phải về rồi.”
Tôn Hiểu Cẩm nghe vậy, nụ cười trên mặt dần tắt ngấm.
“Sao lại nhanh thế à, mới ăn có một bữa cơm mà đã đi rồi sao con trai, bây giờ con thực sự có thể kiểm soát được lúc nào mình tỉnh táo rồi sao? Đây có phải là dấu hiệu hồi phục không?”
“Có thể coi là vậy. Mẹ à, bữa tối ba ngày nữa con lại đến ăn cùng mẹ.”
Tôn Hiểu Cầm ngượng ngùng cất điện thoại lại vào trong túi.
“Vậy được rồi. Mẹ vẫn đợi đấy nhé, con đừng quên đấy.”
“Nhất định sẽ không quên. Đúng rồi mẹ ơi, còn có một việc cuối cùng, mẹ có thông tin gì về Na Na không, bệnh của cô ấy đỡ hơn chưa mẹ?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện ra nụ cười trộm đáng yêu của cô thiếu nữ dành cho mình.
“Na Na vẫn ổn, nghe nói chưa nằm viện đâu. Bác sĩ chỉ kê cho con bé ít thuốc để về trường uống thôi.”
“Ấy, thực ra nếu không phải do bệnh của con làm chậm trễ thì để Na Na làm con dâu của mẹ còn mẹ làm mẹ chồng ấy. Thế thì quá tuyệt vời luôn, từ bé mẹ đã thích đứa trẻ này rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chờ đến lúc con khỏi bệnh rồi chắc chắn con sẽ tận tay đưa Na Na về làm con dâu của mẹ!”
“y da, từ lúc nào mà con trai tôi lại biết lẻo mép thế này rồi, được! Mẹ đợi uống rượu hỷ của con trai yêu đấy nhá!”
Tôn Hiểu Cầm vừa hơi lo lắng nay lại vui vẻ trở lại.
Đợi đến khi thế giới xung quanh Lý Hỏa Vượng dần dần ngưng tụ, hắn lại trở về với thế giới mù mịt không ánh sáng ấy. Mặc dù mắt hắn đã mù được một thời gian rồi nhưng hắn vẫn chưa thích ứng được.
“Lý Tuế?”
Lý Hỏa Vượng thò tay ra đằng trước với.
Lý Hỏa Vượng rất nhanh với được một cái đầu đặc dính cũng cái tay kì quái nổi đầy móng tay sắc bén.
“Cha, con đây mà.”
Đi thôi, đưa ta trở về thôn nào.”
“Cha ơi, vừa rồi ngươi nhặt dưới đất một ít….”
“Ta vừa ăn canh trứng gà!”
Lý Hỏa Vượng cắt ngang lời Lý Tuế, rồi lại lặp lai lần nữa.
“Ta vừa ăn canh trứng gà!”
Lý Tuế suy nghĩ rồi lại cất lời hỏi:
“Vậy sao? Ở đâu vậy con cũng muốn ăn.”
“Được, về thôn đã. Về thôn rồi bảo Dương Tiểu Hài làm cho ngươi, mẹ, mẹ đừng ở đây nhìn nữa, bây giờ con có việc nên không thể tỉnh táo được, bữa cơm tối ba ngày nữa chắc chắn con sẽ tới.”