“Vô Sinh Lão Mẫu à...người có giống như trong sách viết, người có thật sự tồn tại không? Có thật người không gì không làm được không?”
“Nếu người thực sự tồn tại, vậy tại sao Bạch gia tín ngưỡng ngươi như vậy mà tại sao khi bọn họ bị Lý sư huynh giết chết, người không hiển linh cứu lấy họ?”
Lý Tuế đứng im tại chỗ nghe mẹ mình vừa quỳ vừa nói.
Mãi đến khi Lý Tuế bắt đầu hơi buồn ngủ, nó mới thấy mẹ mình đứng dậy cùng đôi mắt đỏ hoe, cung kính vái ba vái về phía Tịnh Đế Liên trên tường.
“Vô Sinh Lão Mẫu à, nếu như người thực sự đại từ đại bi như trong sách nói, cầu xin người giúp ta thoát khỏi nghịch cảnh này được không?”
“Nếu người có thể đáp ứng lời cầu nguyện của tiếu nữ, vậy Bạch Linh Miểu ta đúc dâng cho người tượng vàng, trọn đời trọn kiếp thờ phụng Bạch Liên Giáo, cả đời hầu hạ người.”
Bạch Linh Miểu ngẩng đầu lên rồi lại nhìn về phía Tịnh Đế Liên trên tường, vậy nhưng trên đó lại chẳng hề có bất cứ sự thay đổi nào.
Điều này như thể đã được định đoạt sẵn từ trước, nhưng gương mặt Bạch Linh Miểu vẫn mang sự thất vọng não nề.
Khi nàng thẫn thờ quay người lại thì thấy Lý Tuế và Nhị Thần đứng đằng sau.
Bạch Linh Miểu chẳng có bất kỳ phản ứng dư thừa nào, nang lau hết nước mắt nơi khóe mắt rồi đi ra bên ngoài.
Nàng đi đằng trước còn Nhị Thần dắt theo Lý Tuế lẳng lặng đi theo sau.
Mãi đến khi đi đén cửa từ đường, Bạch Linh Miểu mới dừng lại, nàng chẳng quay đầu lại mà nghẹn ngào nói:
“Có phải ngươi cực kỳ coi thường ta phải không? Tự nhiên lại đi bái cái thứ giả đến mức không thể giả hơn được nữa ấy?”
“Nếu ngươi thấy mệt thì có thể đổi cho ta...”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía dưới tấm khăn chùm đầu đỏ.
Bạch Linh Miểu căn môi dưới rồi lắc đầu thật mạnh.
“Không được, nếu lại bị sát khi vào người lần nữa thì Lý sư huynh sẽ càng đau lòng hơn.”
Nhị Thần thò đôi bàn tay trắng bệch ra bịt chặt đôi tai chó bị khiếm khuyết của Lý Tuế.
“Chính bản thân ngươi còn không sống nổi, ngươi còn quan tâm hắn như thế nào nữa? Ngươi còn giống chó của hắn hơn cả Màn Thầu...”
“Ngươi!!”
Khăn trùm đầu đỏ rơi xuống đất để lộ ra gương mặt thú dữ tợn phía dưới.
“Chỉ cần có người tốt với ngươi một chút thôi là ngươi lại hận không thể móc hết tim gan ra tặng cho người ta. Ngươi đáng đời.”
“Nếu dựa vào quy củ thì hắn là kẻ thù giết cha của ngươi, nếu ngươi muốn làm hiếu nữ thì ngươi phải tìm một cơ hội giết chết Lý Hỏa Vượng, nhưng ngươi không dám mà cũng chẳng muốn.”
“Nếu ngươi thấy rằng sự sống sót của Lý Hỏa Vượng còn tốt hơn cái chết của người ở Bạch gia, vậy thì ngươi cứ an ổn gả cho hắn rồi nhanh chóng thành thân đi. Nhưng ngươi lại không qua được tấm quẻ khảm này trong lòng.”
“Sau khi xảy ra chuyện, ngươi không đi nghĩ cách làm sao để giải quyết vấn đề mà ngược lại lại mang hi vọng phó thác cho Vô Sinh Lão Mẫu mập mập mờ mờ, đi khẩn cầu thần tiên hiển linh. Ngươi quá nhu nhược.”
“Vì vậy tỉnh lại đi, cho dù ngươi cầu cái gì thì cũng chẳng ai giúp nổi ngươi, giúp được ngươi chỉ có chính bản thân ngươi thôi. Ngươi phải nghĩ thật thông suốt đi.”
Bạch Linh Miểu không nói lại được Nhị thần mà nàng ta cũng chẳng muốn nói gì thêm, nàng nghẹn ngào quay người lại.
Nhị Thần buông hai tay đang bịt tai Lý Tuế ra.
“Đừng chỉ biết xoay quanh Lý Hỏa Vượng cả ngày, mạng của chính mình quan trọng hơn hắn. Suy nghĩ cẩn thận xem nên làm thế nào để bảo vệ tốt mạng của mình đi, mắt ngươi sắp mù rồi đấy.”
Bạch Linh Miểu nghẹn ngào ghì chặt hai tay vào l*иg ngực của mình, nàng thất thần đi về phía đại viện Bạch gia.
“Ta chỉ muốn…ta chỉ muốn…muốn cùng người mình thích sống qua một đời, như vậy có gì sai sao...”
---
“Mẹ, bên này vẫn ổn cả chứ?”
Lý Hỏa Vượng nuốt miếng trứng trơn mềm trong miệng xuống nói với Tôn Hiểu Cầ ngồi bên giường.
“Vẫn ổn mà. Chỉ cần con không sao thì mẹ thế nào cũng được.”
Dù nói vậy nhưng Lý Hỏa Vượng vân có thể dựa vào một số chi tiết trên khuôn mặt nàng nhận ra điều dị thường.
Nụ cười này của mẹ hắn chỉ là giả vờ mà thôi, vì nàng không muốn hắn lo lắng nên mới nói như vậy.
“Mẹ…mẹ đừng lo. Điện liệu của bệnh viện tâm thần này có tác dụng với con mà, chỉ cần một khoảng thời gian nhất định mới có thể khỏe trở lại được, mẹ cho con thêm chút thời gian nữa.”
“Ấy ấy, mẹ không lo lắng gì cả, mẹ thật sự không lo lắng một chút nào hết. Con trai nhà mình nhất định sẽ khỏe lại thôi.”
Tôn Hiểu cầm vừa cười vừa lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận.
Lý Hỏa Vượng thầm thở dài trong lòng, Tu Chân khó khăn hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều. Nếu hắn muốn thoát khỏi nghịch cảnh bên này, e rằng sẽ phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Thực ra hắn đã đợi lâu như vậy rồi, hắn không sợ phải chờ đợi. Chỉ là trong khoảng thời gian dài dằng dặc này, mẹ hắn sợ rằng phải chìm sâu trong nỗi đau khổ của việc lo được lo mất.
“Hay là chia ra thêm chút thời gian sang bên này cùng mẹ để giả vờ rằng bệnh tình đã khá hơn trước?”
Sau khi ý niệm này lóe lên trong đầu Lý Hỏa Vượng thì nó cũng nhanh chóng bị gạt đi ngay.
Làm vậy chỉ mất công tốn thời gian, ngược lại còn khiến mục tiêu mà mình muốn đạt được thêm phần xa vời, dành thời gian ấy cho việc Tu Chân mới càng mang lại giá trị.