“Lý Tuế, lấy cho ta cục than với giấy Tuyên Thành đến đây.”
“Ừm, được thôi cha.”
Rất nhanh sau đó, một tờ giấy Tuyên Thành được trải ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, một khối than xì được xúc tu cuốn lấy nhét vào tay hắn.
Lý Hỏa Vượng cầm cục than đen ấy rồi dùng phần đầu nhọn khuếch lên khuếch xuống trên tờ giấy, hắn đang liệt kê ra những phiền phức trước mắt của bản thân.
Một: Vì bị ánh mặt trời chiếu xạ quá nhiều nên đôi mắt của Bạch Linh Miểu sắp mù rồi, hơn nữa cơ thể nàng ấy vô cũng yếu ớt, tuổi thọ ngắn.
Hai: Điều bất thường của thiên tai, nếu kế sách mà Giám Thiên Ti bày ra bị Tọa Vong Đạo làm cho đổ bể rồi vậy thì nói không chừng sau này sẽ còn tiếp tục có trận thiên tai như vậy nữa, Bản thân hắn thì không sao nhưng làm thế nào để Ngưu Tâm thôn có thể sinh tồn trong tình hình rung chuyển như vậy?
Ba: Bản thân bị m Dương Đấu Mỗ thay đổi quá khứ, quá khứ thuộc về Hồng Trung của mình vẫn còn là mối nguy tiềm ẩn, phải tìm cơ hội trừ khử nó đi mới được.
Bốn: việc tu luyện Tu Chân cần phải kiên trì bền bỉ, nó không những liên quan đến việc Gia Cát Uyên sống lại, sức mạnh toàn thể của bản thân mà nó còn liên quan đến việc thật giả của thế giới thực tại.
---
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay nhẹ cảm của mình sờ mò những nét bút vừa viết trên tờ giấy, từ từ suy nghĩ phương án giải quyết.
“Trước tiên phải thay mắt cho Bạch Linh Miểu. Mắt nàng ấy càng lúc càng kém rồi, chuyện này không thể chậm trễ. Nếu Liễu Tông Nguyên đã nói là trong Giám Thiên Ti có thì mình nhất định phải đi coi coi.”
“Hơn nữa mĩnh cũng có thể coi là đã làm kha khá việc ở Giám Thiên Ti rồi, làm không công cũng chẳng ít. Nhưng trừ lần trước hối lộ cho Hồng Đại để giết Tâm Si ra thì chúng đều ở trong hồ lô không dùng đến. Vậy mình có thể tranh thủ cơ hội lần này đổi hết đi.”
“Còn vấn đề liên quan đến việc nàng ấy đoản thọ thì không biết Dương Thọ Đan có tác dụng với nàng ấy không.”
“Đúng rồi, nhắc đến Bạch Linh Miểu, nàng ấy đi đâu rồi? Sao cả tối vẫn chưa thấy đâu?”
“Lý Tuế, mẹ ngươi đâu?”
“Đi đến căn phòng treo rất nhiều tấm gỗ đen rồi.”
Nghe vậy, thái độ Lý Hỏa Vượng hơi trở nên ảm đạm nhưng lại chẳng hỏi gì thêm, Bạch Linh Miểu đến từ đường rồi.
“Không sao cả, muộn thế này rồi, ngươi cũng đi ngủ đi.”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Lý Tuế gật đầu rồi quay người rời khỏi căn phòng.
Đến khi nó mặc áo tơi đội mũ rộng vành trở lại đại viện Bạch gia thì quay người đi về phía chuồng ngựa, tạm thời bây giờ nó ở đó.
Trừ một số con ngựa kéo xe ra thì chẳng có bao nhiêu ngựa, nơi này trông vô cùng trống trải.
Lý Tuế đi đến nơi sâu nhất trong chuồng ngựa, ở đó đã được bày kín những lớp rơm dày cộm.
Lý Tuế chui cả người vào trong đống rơm, sau thỏa mãn thả lỏng cơ thể thì nó co rụt cơ thể dữ tợn của mình lại thành hình cái bánh.
Nhưng yên lặng chẳng được bao lâu thì Lý Tuế lại chui ra ngoài. Nó nghiêng đầu nhìn về phía từ đường bên kia rồi nhấc cái chân bị quay ngược của mình lên đi về bên ấy.
Đi rất nhanh là đến từ đường, cánh cửa sậm màu trên tường không đóng, Lý Tuế nghĩ một hồi rồi hơi khom người lại đi vào bên trong.
Khi thấy đại sảnh Bạch Liên Giáo rộng rãi, Lý Tuế tỏ ra cực kỳ tò mò với môi trường mới, thi thoảng lại ngửi ngửi lá cờ hình hoa sen trắng trên trần nhà, khi thì lại mùng món vuốt của mình xoẹt qua bức họa trên tường.
Sau khi đi dạo một vòng, Lý Tuế dừng lại nhìn về phía một cánh cửa bên hông tường, nơi đó có mùi hương mà nó quen thuộc.
Nó do dự một hồi rồi cuối cùng vẫn đi vào, bên trong rất tối, nhưng mùi hương lại trở nên nồng hơn. Đó là mùi của mẹ.
Rất nhanh sau đó, Lý Tuế nghe thấy một âm thanh thút thít phát ra từ phía mùi hương, mẹ của nó dường như đang khóc.
“Chúng ta sớm chiều bên nhau lâu vậy rồi, ta biết tình cảm Lý sư huynh dành cho ta, ta cũng không muốn khiến hắn đau lòng, nhưng mà...”
“Nhưng thật sự ta không biết nên làm sao mới phải, chỉ cần ở cùng hắn thì mỗi đêm khi nhắm mắt lại thì cha mẹ đều sẽ báo mộng cho ta. Trong mơ bọn họ chửi rủa ta, chửi ta vong ơn phụ nghĩa, chửi ta không tim không gan. Thật sự là ta sống quá mệt mỏi rồi...”
“Lẽ nào ta thật sự phải rời xa Lý sư huynh ư? Nhưng mà...ta thật sự không nỡ lòng nào...”
“Hai bên không ngừng giằng co với nhau khiến ta muốn tự vẫn rồi. Nhưng vì Tiên Gia, có muốn ta cũng có cách nào chết.”
“Vô Sinh Lão Mẩu à, bây giờ dù ta làm gì cũng là sai, người nói xem ta nên làm thế nào mới phải đây?”
m thanh phát ra từ nơi có mùi hương dừng lại, Lý Tuế nghĩ đi nghĩ lại rồi chuẩn bị tiếp tục đến lại gần, tuy nhiên nó lại bị một thân ảnh màu đỏ chặn trước mặt.
“Mẹ ơi?”
Lý Tuế nhẹ giọng nói với Nhị Thần trước mặt.
“Mẹ, muộn vậy rồi mà mẹ vẫn chưa ngủ sao? Cha đã bảo con đi ngủ rồi đấy.”
Nhị Thần giơ cánh tay phải trắng bệch đầy móng tay sắc nhọn của mình ra dắt cái chân phải trước bị lộ ra đầu xương màu trắng, mọc xúc tu đen của Lý Tuế chậm rãi đi theo con đường mờ tối vào bên trong.
Khi Lý Tuế được Nhị Thần dắt qua một cánh cửa sậm màu, nó thấy một nữ tử bạch y nhu nhược đang quỳ trước bông hoa sen, đó là một người mẹ còn lại.
Trong tay Bạch Linh Miểu cầm ba nén hương, đôi mắt nàng ngân ngấn nước mắt, nàng ngửa đầu nhìn Tịnh Đế Liên trên vách tường.