“Ngay từ khi mới bắt đầu trảm Bạch Bản, e rằng ta đã đi vào tròng cùa Tọa Vong Đạo rồi. Nói không chừng Hành Thi tiểu hoàng đế Đại Tề nắm quyền triều chính ấy cũng là thủ đoạn của Tọa Vong Đạo Đại Tề, hai bên Tọa Vong Đạo đồng thời phối hợp với nhau.
“Chúng làm vậy không phải để phục thù cho Bạch Bản đã chết mà là lợi dụng thân phận Tâm Bàn thân phận của ta rồi cùng nhau qua mặt Đấu Mỗ để cướp đi Thần Sơn Quỷ Chi Nhãn của Giám Thiên Ti.”
Sau khi nghe ngóng được tin tức từ Liễu Tông Nguyên, người đương sự như Gia Cát Uyên còn moi móc ra nhiều tin tức hơn so với Lý Hỏa Vượng tưởng tưởng rất nhiều.
“Ngươi cũng không cần phải quá buồn nữa đâu, dù sao ngươi cũng đã làm tất cả những gì mà ngươi có thể rồi, có trách thì hãy trách Tọa Vong Đạo ấy.”
Lý Hỏa Vượng cất lời khuyên giải hắn.
Không đợi Gia Cát Uyên tiếp lời, Liễu Tông Nguyên bên cạnh tưởng rằng Lý Hỏa Vượng đang nói với mình, hắn đáp lại:
“Nhĩ huynh đệ khách khí rồi, nhưng ta lại không buồn đâu, ta còn chưa vào Thượng Kinh làm việc nữa mà, đùa cái chó gì, ta đã sớm trốn đến Thanh Khâu từ trước đó rồi.”
Mượn lời này, Liễu Tông Nguyên tiếp tục không ngừng lải nhải:
“Hầy, mười mấy năm trước từng quét sạch Tọa Vong Đạo một lần. Không ngờ rằng mới qua có nhiêu đó thôi mà đã được như vậy rồi.”
“Cái thứ không có mắt không có mũi ấy cứ như lũ dòi bọ trong nhà xí ấy, ngọ nguậy thế nào cũng đủ cả.”
“Này, Nhĩ Cửu, ta nói cho ngươi rồi ngươi đừng nói cho ai khác đấy nhé. Ta nghe nói nhá, lần này Tọa Vong Đạo đã thực sự chọc giận bề trên rồi, chờ đến khi chỉnh đốn xong việc thiên tai lần này, e rằng Giám Thiên Ti sẽ thông cáo toàn thiên hạ tiến hành vây quét triệt để hết chúng.”
“Vốn dĩ lúc đó ở Thượng Kinh đám Tọa Vong Đạo ấy không chết thì cũng phế, lần này lại làm căng một trận nữa thì e rằng đám Tọa Vong Đạo đang xiên ngàn đao ấy sắp hoàn toàn biến mất rồi.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức ngồi thẳng người, hưng phấn nắm chặt tay lại.
“Đó là chuyện tốt mà! Ta căm thù nhất trên đời này là Tọa Vong Đạo đấy! Đáng ra trước đây Giám Thiên Ti nên làm thế từ lâu rồi!”
“Đúng thế! Nhĩ Cửu à, ta biết thừa ngươi hận Tọa Vong Đạo thấu xương nên cố ý qua đây tìm ngươi đi chung đó, nào ngờ được ngươi lại mù mất rồi, hầy.”
“Không vấn đề.”
Lý Hỏa Vượng vội vã cất lời nói:
“Mắt ta mù nhưng ta vẫn giết người được! Bây giờ chúng ta hành động thôi!!”
“Ấy ấy, miễn đi miễn đi. Nhĩ huynh, ngươi cứ trị thương cho thật tốt đi đã. Việc này ngươi không cần phải tham công tiếc việc gì đâu, trong Giám Thiên Ti còn nhiều người tài ba lắm, thiếu mình ngươi cũng chẳng ít mà thêm ngươi thì cũng chẳng nhiều.”
Thực ra Lý Hỏa Vượng đã sớm lường trước được Liễu Tông Nguyên sẽ không để một kẻ mù làm việc cùng mình, hắn làm vậy chẳng qua là để giữ gìn mối quan hệ với cố nhân, ra vẻ một chút mà thôi.
Đống phiền phức trên đầu hắn còn cả đống mà, hắn thực sự không hứng thú tham gia vào việc này.
Bàn xong chính sự rồi lại hàn huyên một lúc, sự chú ý của Liễu Tông Nguyên không thể không tập trung vào hình dáng rợn người của Lý Tuế.
“Này, Nhĩ huynh, người ở Áo Cảnh Giáo các ngươi không nói làm gì rồi, sao đến chó cũng phải lột da thế?”
Lý Hỏa Vượng đưa tay ra xoa xoa cái hộp sọ cứng đờ của Lý Tuế.
“Đây không phải chó, cơ duyên trùng hợp nên ta có được một con Linh Thú. Dù sao mắt ta cũng mù rồi, tạm thời ta dùng nó để phòng thân thôi. Mặc dù vẻ bề ngoài nó trông đáng sợ nhưng có lúc còn đáng tin hơn cả con người đấy.”
“Thật à? Vậy cơ duyên tốt thật đấy, người bình thường không dám nuôi loại Linh Thú như thế này đâu! Ngươi bán nó không?”
Tiếng gầm gừ đe dọa phát ra từ sâu bên trong cổ họng Lý Tuế, nó nhe hàm răng trắng chi chít về phía Liễu Tông Nguyên.
“Yên lặng, Liễu huynh đùa thôi.”
Lý Hỏa Vượng vỗ tay lên cổ Lý Tuế, địch ý của nó với Liễu Tông Nguyên nhanh chóng thu lại.
Lý Hỏa Vượng không khỏi đau đầu trước sự khác thường của Lý Tuế, trước kia Lý Tuế ngây ngô chỉ như một đứa trẻ, nhưng bây giờ như thể là do Màn Thầu trong cơ thể nó nên tính cách cũng bị pha trộn chút thú tính.
“Được rồi Nhĩ huynh, nói đến đây rồi thì ta cũng phải đi thôi. Ngươi cứ từ từ dưỡng thương đi, vạn sự chớ hoảng.”
Nói rồi, Liễu Tông Nguyên đứng dậy định đi nhưng Lý Hỏa Vượng đã gọi hắn lại.
“Liễu huynh xin chậm bước, ngươi là người kiến thức uyên bác, vậy ngươi có biết công pháp thần thông của môn phái nào nào có thể đổi mắt người không? Ngươi cũng biết bây giờ ta….”
“Ừm…chuyện này ngươi không cần tìm những người đó làm gì, ở địa bàn của chúng không thông hiểu nhân sinh còn dễ bị lừa ấy, người của ta cũng có cách mà.”
“Ngươi làm bao nhiêu việc như vậy thì thù lao của Giám Thiên Ti hẳn cũng không có ít đâu nhỉ. Dùng Dương Thọ Đan mà Giám Thiên Ti đưa ngươi đi về kho ở Thượng Kinh đổi đi, ở đó chắc chắn có công pháp lẫn pháp khí có thể giúp ngươi hồi phục đôi mắt.”
Dứt lời, Liễu Tông Nguyên nhanh chóng rời đi. Trong hoàn cảnh tăm tối, Lý Hỏa Vượng ngồi một mình ở đó lặng lẽ vuốt gáy Lý Tuế.
Gần đây đã có quá nhiều việc xảy ra rồi, hắn phải vuốt thật đã tay mới được.