Đêm đã khuya, khi đi đến con ngõ hoang vắng, Ngô phu tử nói thật lòng là trong thâm tâm vẫn còn hơi sợ hãi, đặc biệt là về chuyện xảy ra vào hôm thiên tai lúc trước.
Nhưng hắn không dám thể hiện ra ngoài, hắn sợ sẽ bị những đứa học trò ngốc nghếch của mình nhìn thấy hình ảnh vụng về của hắn, hắn là người tri thức cơ mà.
Đi rồi lại đi, khi đi đến từ đường của Bạch gia, bước chân của Ngô phu tử nhẹ hơn trước nhiều.
Sống trong thôn cũng khó tránh khỏi việc nghe được một số lời đồn, hắn nghe nói trong từ đường này từng có rất nhiều người phải chết bất đắc kỳ tử.
“Lão phu là người tri thức cơ mà, một người quang minh chính đại, chính trực ngay thẳng, trừ gian diệt ác!”
Sau khi Ngô phu tử câu trước đá câu sau, trong lòng hắn không ngừng an ủi mình.
Khi hắn đi qua từ đường Bạch gia, vừa thở phào được một hơi thì một miếng mặt nạ bằng gỗ bỗng nhiên chui ra từ trong bóng tối.
Tiếng hét của Ngô phu tử vừa bật ra khỏi miệng được một nửa thì bị một cánh tay gỗ màu đỏ bịt lại.
“Đừng ầm ĩ, ta không có ý định giết chết ngươi đâu. Ta đến đây tìm một người, ngươi biết Nhĩ Cửu sống ở đâu trong thôn không?”
Thấy tên phu tử trước mặt cứng đờ lại một chỗ như khúc gỗ, Liễu Tông Nguyên hỏi lại lần nữa:
“Sao nào? Không biết à? Là cái tên mặc đạo bào màu đỏ, lúc nào cúng thích vác trên lưng hai thanh kiếm.”
Nhìn theo phương hướng mà cánh tay run rẩy kia chỉ, Liễu Tông Nguyên khinh bỉ gõ vào cái quần ướt sũng của hắn rồi quay người chạy về hướng ấy.
Liễu Tông Nguyên vừa đi chưa được bao lâu thì thấy cánh cửa sổ trên tầng hai trong một đại viện đang mở sẵn.
“Liễu huynh, bây giờ ta không tiện cử động, ngươi vào đây nói đi.”
Cơ thể Liễu Tông Nguyên như khỉ, hắn nhanh nhẹn đạp lên tường, móc tay trái rồi chui vào bên trong.
Vừa đi ào, hắn thấy ngay hồng y đạo nhân đang ngồi bệ vệ ở đó cùng một con súc sinh bị lột da trông vô cùng rợn người đang yên lặng ngồi bên tay trái hắn, nó nhìn chằm chằm hắn bằng khóe mắt không có mí mắt của mình.
“Từ khi chia ly đến nay Liễu huynh vẫn không có vấn đề gì chứ?”
Nghe thấy câu hỏi của Nhĩ Cửu, Liễu Tông Nguyên mới sực tỉnh lại, hắn nhìn về phía đôi mắt bị kín vải trắng kia.
“Sao chiêu đó của ngươi lại bị phá rồi?”
“Trong lúc thiên tai có xảy ra một số chuyện nên mắt bị mù rồi. Không sao, vết thương nhỏ mà thôi. Ta chỉ thấy hơi bất ngờ vì Liễu huynh lại đến rồi.”
“Chẳng phải do ta vừa nhận được thư của ngươi là vội vã chạy đến đây ngay sao, ngươi cứ ở đây mãi nên không biết hiện giờ bên ngoài đang loạn lắm luôn.”
“Vậy à, tại hạ cũng đoán như vậy. Vậy Liễu huynh liệu có chút tin tức gì về đợt thiên tai lần này không. Chỉ trong vọn vẹn hai năm mà có tới hai trận thiên tai, e rằng không phải điềm may mắn.”
“Hầy.”
Liễu Tông Nguyên thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
“Còn cần ngươi phải nói nữa, chỉ cần không phải tên mù đều có thể nhìn ra, ta đã nghe ngóng được rồi. Thật ra trước khi trận thiên tai này xảy ra, các vị đại nhân bên trong Giám Thiên Ti đều đã sớm biết trước rồi.”
“”Họ đã sớm biết từ trước rồi? Chẳng phải Giám Thiên Ti là để giám thiên ư? Nếu đã biết trước rồi thì tại sao lại không ngăn chặn nó lại? Hay là bởi họ chỉ có thể làm được đến mức như lúc trước?”
“Chát!”
Liễu Tông Nguyên ảo não vỗ hai tay.
“Ngươi tưởng họ chưa làm gì à? Ngươi tưởng cái trận thế to đùng như thế ở địa giới Thượng Kinh thành chỉ dùng để trưng bày thôi à? Này! Tất cả chẳng phải là do đám Tọa Vong Đạo đáng chết ngàn đao làm đổ bể hết sao?”
---
Sau khi Lý Hỏa Vượng nghe hết những lời của Liễu Tông Nguyên trong bóng tối, hắn cau mày lại.
“Ý ngươi là trước kia Giám Thiên Ti họ bày bố Kim Điện Đại Trận ở Thượng Kinh là để ứng phó với thiên tai hả?”
Lúc còn ở Thượng Kinh, mặc dù chìm nghỉm trong mớ hỗn độn nhưng trong khoảng thời gian ấy hắn hoàn toàn bị thu hút sự chú ý bởi Bắc Phong, vì thế hắn chẳng hơi đâu đi để ý hoàng đế Đại Lương cùng Giám Thiên Ti đang nháo nhác cả lên với nhau là vì điều gì.
Sau đó hắn suy đoán lung tung, còn tưởng rằng e là hoàng đế Đại Lương ấy cho ra quân ồ ạt chỉ là để bản thân đắc đạo thành tiên.
Bây giờ nhìn lại, ra là sự tình lại hoàn toàn ngược lại, Giám Thiên Ti cùng hoàng đế Đại Lương muốn dùng Thần Sơn Quỷ Chi Nhãn là để ứng phó với trận thiên tai nhật thực này.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà Lý Hỏa Vượng đã hiểu rõ ngọn ngành rất nhiều chuyện xảy ra khắp Đại Lương nhưng không lâu sau đó trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi hổ thẹn.
Trong sự việc lần trước ở Thượng Kinh, dường như hắn cũng không phải đảm nhiệm thân phận chính nghĩa gì cho cam.
Nhưng trước kia Giám Thiên Ti không hề có tí động tĩnh gì nên làm sao hắn biết được Giám Thiên Ti khởi trận lại là vì cứu thế chúng sinh thoát khỏi thiên tai.
Tác phong làm việc của Giám Thiên Ti kỳ thực khiến hắn không tài nào nghĩ nổi theo hướng ấy.
“Không, Lý huynh, việc này ngươi không sai, tiểu sinh sai.”
Lý Hỏa Vượng khé vểnh tai lên nghe nơi phát ra giọng nói Gia Cát Uyên.
“Toàn bộ chuyện này từ đầu đến cuối đều là sai lần của tiểu sinh, ta đã bị Tọa Vong Đạo lừa rồi.”
Giọng nói của Gia Cát Uyên chan chứa dằn vặt lẫn đau thương.