Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 730: Trở Về




Nghe được lời nói của Gia Cát Uyên, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng càng thêm tệ hơn, bây giờ nghĩ kỹ lại, kể từ khi thiên tai ập đến, hắn đã không thấy bóng dáng Lý Tuế nữa rồi.

"Sư phụ! Sư phụ!"

Nghe thấy giọng nói của Lữ Tú Tài, Lý Hỏa Vượng lập tức đứng lên, hắn không chờ đợi nổi, nóng lòng nói về phía phát ra giọng nói.

"Tìm được rồi?"

"A, vẫn chưa, ta chỉ đến thông báo với ngươi một tiếng, con chó tên Màn Thầu cũng biến mất rồi."

Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bàn tay đấm xuống chiếc bàn, chiếc bàn gỗ và nắm đấm của hắn cùng lúc đều nứt ra.

Lữ Tú Tài bị hành động của Lý Hỏa Vượng làm cho hoảng sợ, nhân khi đối phương không nhìn thây, hắn thận trọng bước lên cầu thang.

"Tiếp tục tìm đi! Nếu không thể tìm thấy nó trong thôn, hãy mở rộng phạm vi ra mười dặm xung quanh thôn Ngưu Tâm!"

"Được! Ta sẽ nói với họ ngay bây giờ!"

Thời gian trôi qua từng chút một, khi màn đêm buông xuống, hy vọng tìm thấy dường như càng ngày càng mong manh.

Mãi cho đến canh hai, Lý Hỏa Vượng đã dần dần bình tĩnh lại, bảo tất cả mọi người quay về ngủ tiếp, đợi đến ngày mai rồi tính.

Đột nhiên, một đôi tay mềm mại bưng bát mì trứng đặt trên chiếc bàn bị nứt toác, sau đó đặt đôi đũa vào tay Lý Hỏa Vượng.

"Nàng ăn đi, ta không có khẩu vị."

Lý Hỏa Vượng tâm tình không tốt, giọng nói nặng nề cất tiếng.

Mới hai ngày trước, hắn còn tưởng rằng mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt, thì đủ thứ chuyện không hay lại ập đến với hắn chỉ trong nháy mắt.

"Chậc chậc, nhìn bộ dạng ngươi kìa, không biết còn thật sự tưởng ngươi mất đi con trai thật, đó là tà ma đấy, chui ra từ bụng ngươi thì là con ngươi sao? Theo ta thấy, như vậy cũng tốt, bớt đi một gánh nặng cho ngươi."

Một lời châm chọc vô hình của Tọa Vong Đạo khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn về phía bên kia.

"Gia Cát huynh, giúp ta một việc, có thể tát ta một cú thật mạnh không?"

"Bốp."

"Đa tạ."

Nhìn Lý Hỏa Vượng đang nói chuyện một mình, Bạch Linh Miểu đang ở bên giường vội đi đến, trong ánh mắt lộ ra một chút không đành lòng.

Nàng lại đi tới, gắp lấy một đũa mì trứng, thổi nhẹ rồi đưa đến bên miệng Lý Hỏa Vượng.

"Ta không đói, nàng ăn đi."

Lý Hỏa Vượng đưa tay đẩy ra, nhưng sợi mì lại được đưa đến bên miệng hắn lần nữa.

Sau vài lần đưa tới đẩy lui, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng mở miệng nuốt trọn một đũa sợi mì trứng đã nguội.

Một người bón một người ăn, trong phòng trở nên rất yên tĩnh.

Ngay khi tô mì sắp cạn, một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa sổ.

"Cha, ngươi gọi ta đúng không?"

"Lý Tuế?"

Lý Hỏa Vượng vui mừng khôn xiết, lập tức đứng dậy và mò mẫm theo hướng phát ra tiếng nói.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng đã bị một bóng người chặn ngay lối đi, đó là Nhị Thần.

"Lý sư huynh, đó không phải là Lý Tuế, đó là một khuôn mặt chó đã bị lột da, hiện tại nó đang cười toe toét với ngươi đấy."

----

“Một tấm da mặt chó? Nó đang cười với ta á?”

Nghe Bạch Linh Miểu nói vậy, trong đầu Lý Hỏa Vượng chợt khắc hoạ ra một khung cảnh rợn cả tóc gáy mà đôi mắt hắn đã không còn nhìn thấy được.

Sau khi Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt nước bọt xuống, hắn nói vọng về phía vừa phát ra âm thanh:

“Màn Thầu?”

“Gâu gâu!!”

Tiếng sủa quen thuộc vang lên.

Lý Hỏa Vượng nuôi Màn Thầu đã được hơn một năm, chắc chắn hắn sẽ không nghe nhầm, đó đích thị là tiếng sủa của Màn Thầu. hơn nữa trong tiếng sủa của nó không hề có sự đau khổ cũng như hoảng sợ mà ngược lại lại là sự phấn khích cùng đợi chờ.

Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày vểnh tai lên cố gắng nghe những giù phát ra từ phía ấy, tiếp đó hắn lại hỏi:

“Lý Tuế?”

Tiếng Lý Tuế vang vọng lại truyền đến từ đúng phía phát ra tiếng chó sủa.

“Cha, con đây mà.”

Nói rồi, Lý Tuế như thể bò vào từ cửa sổ nhưng ngay lập tức liền bị một hồi trống gõ liên tục làm gián đoạn.

“Cha, mẹ không cho con đến gần.”

Giọng nói của Lý Tuế chứa đầy sự tủi thân.

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng đau khổ day day huyệt thái dương của mình, nhất thời hắn không biết nên thế nào cho phải.

Thậm chí hắn còn không biết nên xưng hô thế nào với cái thứ trước mặt. Dưới sự ảnh hưởng của trận tai họa ngày hôm qua, rốt cuộc Lý Tuế đã làm gì?

“Cha, cha không cần con nữa à?”

Lý Tuế nghẹn ngào nói, trong đó còn hòa lẫn với tiếng ư ử nỉ non của Màn Thầu.

Lý Hỏa Vượng vỗ tay lên vai Nhị Thần trước mặt.

“Không sao đâu, hắn không làm ta bị thương nổi cho dù mắt ta giờ đây đã mù.”

Tiếp đó, Lý Hỏa Vượng cẩn thận đi qua người nàng rồi đi về phía phát ra âm thanh.

Mặc dù Lý Hỏa Vượng không nhìn được nữa nhưng cảm nhận của hắn về tầm mắt vẫn còn tồn tại đó. Chẳng mất bao lâu mà khoảng cách giữa hắn và đối phương chỉ còn lại một trượng.

“Ngươi vào đây rồi hẵng nói, đừng nằm bò lên cửa sổ như thế.”

Hai tiếng bước chân cồm cộp vang lên, Lý Hỏa Vượng ngửi thấy một mùi máu tươi, bây giờ nó đang đứng trước mặt hắn rồi, mùi máu ấy không phải mùi máu người mà là mùi máu chó.

Lý Hỏa Vượng nghĩ một hồi rồi thò hai tay về phía ấy sờ soạng.

Thứ đầu tiên mà Lý Hỏa Vượng chạm vào được là cái lưỡi thô ráp phía bên trong hàng răng sắc nhọn.

Cái lưỡi ấy nhanh chóng liếʍ sạch toàn bộ vết máu trên mu bàn tay Lý Hỏa Vượng.