“Cha, tay của cha bị chảy máu rồi.”
Lý Hỏa Vượng men theo đầu lưỡi di chuyển lên phía trên, hắn sờ thấy khuôn mặt của một con thú không có da, bắp thịt của nó rất ít, nhiều chỗ còn bị lồi lên cục xương cứng ngắc.
Lúc này, trên đầu con thú ấy còn đội chiếc mũ rộng vành mà Lý Hỏa Vượng mua cho Lý Tuế, nhưng cái mũ ấy lại bị rách nát tươm chỉ còn lại đúng cái khung, nó đã hoàn toàn mất đi tác dụng che mặt.
Ngay sau đó, hai tay Lý Hỏa Vượng rời khỏi hộp sọ của con thú, hắn bắt đầu lần theo phía dưới cái áo tơi rách nát sờ mó từng tấc từng tấc một những vị trí khác trên cơ thể nó.
Liền ngay phía dưới mặt thú là cơ thể máu me be bét của con chó, nhưng lại không phải hình hài tứ chi vốn có mà lại như thể thân hình nhỏ bé của một người bị còng lưng.
Rõ ràng cám giác khi chạm vào hoàn toán khác so với Màn Thầu, phía dưới người nó đang có thứ gì đó nhúc nhích khiến cơ thể phình lên rất lớn, khá nhiều những chỗ khác còn có vẻ rời rạc như thể một vị tráng hán cố gượng mặc một lúc rất nhiều những bộ y phục nhỏ hẹp.
Lý Hỏa Vượng biết đó là thứ gì, đó là xúc tu của Lý Tuế.
Khi Lý Hỏa Vượng như đang sượt qua lưng nó thì những xúc tu còn thò ra từ bên trong, cuốn lấy ngón tay hắn.
Có một số vị trí xúc tu thậm chí còn không rụt vào mà cứ thế bị lộ hết cả ra ngoài.
Tứ chi của nó cố gắng gồng lên xiêu xiêu vẹo vẹo, thậm chí còn bị các xúc tu kìm chặt đến mức hình thù trở nên dị dạng, vì vậy cả người nó giờ hơn hơn Lý Hỏa Vượng một chút.
Nhờ có cảm nhận từng tấc từng tấc một từ hai bàn tay, khuôn mặt của một con chó quái dị với máu thịt nát tươm và xúc tu mọc ra khắp người dần hiện ra trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Hồi lâu sau, Lý Hỏa Vượng chầm chậm hịt một hơi hỏi:
“Rốt cuộc bây giờ ngươi là thứ gì? Là Lý Tuế hay Màn Thầu?”
“Cha..con là Lý Tuế mà. Gâu gâu!”
Câu nói mang theo một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mặt Lý Hỏa Vượng.
“Tối qua ngươi đã đi đâu? Rồi rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì?”
“Cha, con cũng không biết nữa. Vốn dĩ con đi tìm Màn Thầu để chơi cùng, sau đó không rõ vì sao mà lại lăn ra ngủ mất. Đến khi con tỉnh lại thì đã không thấy Màn Thầu đâu rồi.”
“Dương như con nghe thấy cha gọi con nên con đã vội chạy qua đây ngay.”
Nghe lời giải thích mượt như nước chảy Lý Tuế, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi.
“Sao lại thế được.”
Quả thực là hắn có biết khả năng đoạt xá thân thể kẻ khác của Hắc Thái Tuế, nhưng hắn thực sự chưa từng ngờ tới sẽ xảy ra cục diện như ngày hôm nay.
Rốt cuộc thứ trước mặt hắn đây là Màn Thầu hay là Lý Tuế? Hoặc cùng có thể là hai đứa đó đã hợp thể? Hắn nên có thái độ thế nào để đối diện với nó đây?
Dường như cảm nhận được tâm trạng Lý Hỏa Vượng không tốt lắm, gương mặt thú dí sát lại gần rồi cọ cọ vào lòng hắn rồi dùng lưỡi liếʍ nhẹ cằm Lý Hỏa Vượng khiến cái mũ rộng vành rách nát trên đầu nó trôi tuột xuống đất.
Hai tay Lý Hỏa Vượng ôm lấy nó cảm nhận cảm giác thân mật nó dành cho mình rồi suy tư rất lâu.
Cuối cùng hắn vỗ nhẹ lên tấm áo tơi rách nát của nó.
“Được rồi được rồi, cứ vậy đi. Không chết là đã tốt lắm rồi, ta cũng chẳng trông mong gì hơn nữa.”
Nếu là người khác thì có thể sẽ thấy kinh hãi trước con quái vật máu me be bét này. Nhưng Lý Hỏa Vượng thì không. Suy cho cùng, ở cái thế giới điên rồ này làm gì có ai là tốt đẹp hơn ai đâu, chính bản thân hắn lúc này e rằng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lý Hỏa Vượng quay người lại về phía Bạch Linh Miểu.
“Miểu Miểu, sau này nó sẽ là con gái của chúng ta rồi.”
“Con gái? Nó á?”
“Ừ, Lý Tuế là Hắc Thái Tuế không phân biệt được giới tính, nhưng Màn Thầu thì có, nó là cái đó. Vì vậy sau này nó sẽ là con gái của chúng ta, hi vọng nàng không chê.”
Trong lúc Bạch Linh Miểu còn đang do dự, Nhị Thần đi đến bên xoa nhẹ cái đầu rợn người của Lý Tuế.
...
Thiên tai qua đi rồi, mặc dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra quá nhiều sự việc khác nhau khiến người ngừi không khỏi chìm trong hàng tá cơn ác mộng, nhưng dù sao cũng luôn phải nhìn vào phía trước.
Sau cuộc bàn luận sôi nổi, mọi thứ dần trở lại sự tĩnh lặng vốn có của nó, cần làm gì thì vẫn phải làm.
“Cha nó ơi, cha nó ơi, đến lúc dậy rồi.”
Ngô phu tử bị đánh thức khỏi giấc ngủ trưa của mình, hắn vừa mở mắt liền thấy bà vợ:
“Giờ gì rồi?”
Hắn chậm rãi ngồi dậy duỗi hai chân ra đợi có người hầu hạ hắn xỏ giày.
“Giờ Tuất rồi, còn ngủ nữa là hội đi đường thắp đèn l*иg đấy, tốn ngân lượng.”
Hắn đến Ngưu Tâm thôn dạy học, hắn chọn từ buổi sáng đến buổi tối nhưng biết bao nhiều người đều phải xuống đồng làm việc. Đến Dương Tiểu Hài còn phải nấu cơm, bất đắc dĩ lắm cuối cùng phải chuyển lên buổi tối.”
“Ừ, thay y phục đi.”
Hắn giơ hai tay ra.
“Ôi giời, ta còn đang phải đi thu hoạch cà rốt đây, hôm nay ta không có thời gian hầu hạ ngươi đâu. Cơm tối ta để trên bàn rồi đấy, ăn xong nhớ rửa bát rồi cất lại vào trong bếp.”
Ngô phu tử trợn mắt với nàng ta.
“Ta là người có ăn có học đàng hoàng đấy! Há có chuyện nhúng tay vào việc bếp núc!”