Sau khi Lữ Trạng Nguyên quấn băng gạc vào mắt Lý Hỏa Vượng, hắn lặng lẽ ngồi đó, hai tai khẽ nhúc nhích, lắng nghe mọi động tĩnh bên ngoài, trong lòng thầm tính toán những khả năng tồi tệ hơn có thể xảy ra trong tương lai.
Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy cánh tay và má mình nóng lên, hắn nghe thấy những tiếng hoan hô dữ dội từ khắp nơi xung quanh mình.
"Lại có chuyện gì vậy?"
Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm, đột ngột đứng dậy.
"Tiểu đạo gia! Mặt Trời trở về rồi đây! Hahaha! Xem ra là ở nơi khác có người gõ la, dọa cho thiên cẩu ăn Mặt Trời chạy mất dép rồi!"
---
Nghe lời nói ngu muội mê tín của Lữ Trạng Nguyên, Lý Hỏa Vượng lập tức thở phào nhẹ nhõm, nặng nề ngồi xuống ghế đẩu.
"Mặt trời biến mất đã trở lại rồi, bất kể thế nào, thiên tai lần này cuối cùng cũng đã qua."
Khi sợi dây căng thẳng trong lòng hắn cuối cùng cũng thả lỏng, Lý Hỏa Vượng đang ngồi trên ghế đẩu đột nhiên bất tỉnh.
Khi hắn tỉnh dậy lần nữa, hắn bị đánh thức bởi sự mịn màng của một loại súp đặc trong miệng.
Sự mềm mại sau đầu và mùi thơm quen thuộc trước mũi khiến Lý Hỏa Vượng hiểu mình đang nằm trong vòng tay của ai.
"Miểu Miểu."
Bạch Linh Miểu không trả lời, im lặng tiếp tục cho Lý Hỏa Vượng ăn súp gà.
"Ta cũng đâu tàn phế, chỉ là hơi mệt chút thôi."
Lý Hỏa Vượng khó khăn ngồi dậy, cầm bát lên bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Ngoại trừ không thấy gì ra, cơ thể của Lý Hỏa Vượng không bị thương quá nặng, điều khiến hắn cảm thấy mệt mỏi như vậy là vì tinh thần của hắn.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đại não như đã hoàn toàn rỉ sét, muốn làm nhanh lên một chút, vị trí sau đầu lại cảm thấy đau nhói.
Lý Hỏa Vượng đương nhiên hiểu lý do của việc này, bởi vì hắn đã thấy thứ đó, bản thể hắc ám đột nhiên xuất hiện đó, dưới thiên tai, nó là sự tồn tại không thể hình dung, và cũng không thể nói.
Thiên tai lần này không phải vì thiếu một thứ gì, mà là vì nhiều hơn một thứ.
Cùng lúc khi hắn thấy nó, Lý Hỏa Vượng cũng thấy một vài thứ trên cơ thể của nó. Trên cơ thể nó không có những lời nói dối, giống như chiếc thanh đồng đỉnh ghi lại những sự kiện quan trọng, nó ghi lại mọi thứ trên chính cơ thể của mình.
"Mỗi lần nhớ lại nó đều khiến nó trở nên vô dụng, mỗi lần quên, đều khiến nó xảy ra thay đổi, mà mỗi lần nói ra, dùng tuổi tác năm đó của nó thay cho tuổi hiện tại."
Trước đây Lý Hỏa Vượng biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ hắn đã quên nó rồi, quên hết toàn bộ.
Đó chắc chắn không phải là ti mệnh, hắn chưa bao giờ thấy thứ đó ở Bạch Ngọc Kinh, về phần nó là gì và nó đến từ đâu thì Lý Hỏa Vượng không biết và cũng không muốn biết.
"Lý sư huynh, có chuyện gì vậy?"
Bạch Linh Miểu vuốt ve đôi lông mày đang nhíu lại của Lý Hỏa Vượng bằng những ngón tay nhợt nhạt của mình, cố gắng làm cho lông mày của hắn thẳng lại.
"Không sao, ta rất ổn, đây không phải là chuyện ta nên suy nghĩ, đã có Giám Thiên Ti rồi."
Lý Hỏa Vượng sắc mặt tái nhợt, lặp đi lặp lại câu nói này.
Để chuyển hướng sự chú ý của mình nhiều nhất có thể, Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức để suy nghĩ về những thứ khác.
Nắm chặt bàn tay trắng như ngọc của Bạch Linh Miểu, hắn cất giọng hỏi nàng với một chút mong đợi:
"Miểu Miểu, nàng không sao chứ? Nàng thực sự không cần dùng sát khí nữa sao?"
Không có đôi mắt, Lý Hỏa Vượng không thấy biểu cảm của Bạch Linh Miểu, điều duy nhất hắn có thể cảm nhận được là bàn tay còn lại của Bạch Linh Miểu đang vuốt ve mu bàn tay mình.
Nghe được câu trả lời không nói nên lời của đối phương, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng có chút ảm đạm, yên lặng cảm nhận sự an tĩnh này.
Có lẽ hắn không nên nhắc đến sự việc đó nữa, chỉ nên quên nó đi như thể nó chưa từng xảy ra, quên hết hoàn toàn, như vậy có lẽ sẽ tốt cho cả hai người.
"Trong thôn không thiếu ai chứ?"
Lý Hỏa Vượng lại hỏi.
"Những người khác thì không, nhưng quả thực còn thiếu một người. Ta cũng không biết người đó có tính là một người hay không."
"Hả?"
"Lý Tuế biến mất rồi, chính là đứa chui ra từ bụng ngươi và gọi ngươi là cha ấy."
"Cái gì? Lý Tuế biến mất rồi?"
Trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Hắn mò mẫm đến bên cửa sổ hét lên với bên ngoài:
"Lý Tuế! Mau đến đây!"
Sau khi hét thật lớn vài tiếng nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không nhận được bất cứ sự hồi âm nào, chuyện này rất không ổn.
Lý Tuế tâm tư đơn giản, hơn nữa sau thời gian ngày đêm chung sống với hắn, nó rất ỷ lại vào mình, tuyệt đối không có chuyện nghe thấy tiếng gọi của hắn mà cũng không hồi đáp.
"Miểu Miểu, bảo mọi người trong thôn tản ra ngoài tìm Lý Tuế đi! Chuyện này rất quan trọng!"
Lý Hỏa Vượng ra lệnh, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Ừ."
Nghe thấy tiếng bước chân đang đi xuống cầu thang của Bạch Linh Miểu, trong đầu Lý Hỏa Vượng đã nghĩ đến đủ loại khả năng, hắn không nghĩ rằng Lý Tuế sẽ vô duyên vô cớ mà rời bỏ hắn.
"Lý huynh, ta khuyên ngươi nên mưu tính thật tốt, Hắc Thái Tuế cũng là một trong những tà ma, ảnh hưởng của thiên tai ngày hôm qua đối với nó, có lẽ thậm chí cả ta cũng không thể tính toán được."