Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 722: Thiên Tai Dồn Dập




Nhìn bọn họ xách đèn l*иg đi xa, lúc này Lý Hỏa Vượng mới có thời gian ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi Gia Cát Uyên.

"Gia Cát huynh, đây thực sự là thiên tai sao? Ngươi có chắc là không phải thứ khác không?"

Ở trong thế giới điên cuồng này mà có xảy ra chuyện gì điên rồ hơn nữa thì hắn cũng không cảm thấy bất ngờ gì.

Gia Cát Uyên liếc xéo góc bên trái, nhớ lại nói:

“Hẳn là không sai, ta đã từng ghi lại thiên tai tối tăm không có ánh mặt trời trên một mẩu giấy nhỏ.”

"Gia Cát huynh, ngươi có còn ghi lại thứ gì khác liên quan đến cái gọi là Thiên Cẩu ăn mặt trời này không?”

"Cũng không có, nhưng Lý huynh à, trọng điểm không phải là trận thiên tai này mà là về thời gian. Ngươi có còn nhớ trận thiên tai lần trước là vào ngày tháng năm nào không?”

“Năm ngoái.”

Lý Hỏa Vượng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực, hắn nhớ lại trận thiên tai trước đó mình đã trải qua.

Lần trước là thối rữa biến mất cho nên tất cả những thứ trên thế giới này đều không còn biến chất thối rữa nữa. Mặc dù quá trình không tính là nhanh nhưng cũng không chậm.

Đây cũng là lý do vì sao bây giờ hắn lại bình tĩnh như vậy. Mặc dù gọi là thiên tai nhưng ngoại trừ chuyện trải qua cái chết của sư phó ra thì những chuyện khác hoàn toàn không ảnh hưởng đến mình.

"Tất nhiên, nhưng từ trước đến nay thiên tai luôn là mấy chục năm mới có một lần. Tại sao ngắn ngủi mới hai năm lại có thiên tai rồi? Lý huynh, người không biết lý nhất định có họa, chuyện bất thường nhất định do yêu ma!”

Nghe thấy Gia Cát Uyên nói vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng hẫng đi một nhịp:

“Ý của ngươi là lúc này bên trong Bạch Ngọc Kinh...”

Không đợi Lý Hỏa Vượng nói xong, vẻ mặt Gia Cát Uyên nghiêm nghị đã trực tiếp cắt lời hắn:

"Lý huynh, nếu ngươi đã là Tâm Tố lại còn bắt đầu tu chân nữa, sau này ngươi nên cố gắng ít đề cập đến những thứ đó lại, tránh cho...”

Lúc này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu được ý của đối phương, hắn nuốt lời mình định nói lại.

Hắn nghiêm túc đứng tại chỗ suy nghĩ rất lâu, cho đến khi Lữ Cử Nhân xách đèn l*иg đến báo cáo người ở thôn Ngưu Tâm đã tập hợp đông đủ rồi, lúc này hắn mới thôi không suy nghĩ nữa.

Lý Hỏa Vượng chắp tay giữa không trung:

"Gia Cát huynh, không cần biết bên kia xảy ra chuyện gì, ta nghĩ tốt hơn hết nên yên ổn vượt qua trận thiên tai lần này rồi nói sau.”

"Những thứ kia, ta hoàn toàn không cần thiết phải nghĩ tới, bởi vì cho dù ta có làm cái gì thì cũng không quyết định được cái gì.”

“Không phải vậy không phải vậy, thiên hạ hưng thịnh hay diệt vong thì người bình thường cũng có trách nhiệm. Ngươi để cho ta suy nghĩ thật kỹ đã.”

Gia Cát Uyên dùng quạt xếp trong tay vỗ lên trán mình, không nói thêm nữa.

Nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên hít một ngụm khí lạnh, kinh hồn bạt vía nhìn mình, Lý Hỏa Vượng không giải thích gì cả, hắn nhấc chân đi về phía đại viện Bạch gia.

Chờ đến khi quay trở lại đại viện Bạch gia, Lý Hỏa Vượng liền nhìn thấy có rất nhiều người đang quỳ trên mặt đất bái lạy bóng tối xung quanh. Trong hoàn cảnh này, sự sợ hãi khiến con người ta luôn muốn tìm một điểm để dựa vào.

“Tiểu Hài, đủ lương thực không?”

Lý Hỏa Vượng không có ý định ra ngoài, hắn dự định cùng mọi người ở trong đại viện Bạch gia chờ trận thiên tai Thiên Cẩu ăn mặt trời này trôi qua.

"Lý sư huynh, ngươi yên tâm, nhất định là đủ rồi. Gạo ở trong kho còn có gạo cũ năm ngoái đủ cho chúng ta ăn hai ba năm. Trong sân cũng có giếng nước, không lo về vấn đề ăn uống.”

Lý Hỏa Vượng gật đầu rồi lắc chiếc chuông lấy từ chỗ Xuân Tiểu Mãn. Tiếng chuông chói tai lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

"Đừng hoảng sợ! Đây chỉ là thiên tai mà thôi, qua mấy ngày thì hết rồi, chúng ta cứ chờ là được...”

Nghe theo lời của Lý Hỏa Vượng, những người khác ở thôn Ngưu Tâm mặc dù trên mặt còn treo nỗi sợ hãi nhưng tốt hơn so với bộ dáng lúc nãy.

Cuối cùng, sau khi Lý Hỏa Vượng phân phó Dương Tiểu Hài chém đầu trâu lấy thịt, bọn họ lập tức bị sự lựa chọn có muốn giết trâu và ăn thịt trâu hấp dẫn sự chú ý, không còn thời gian suy nghĩ vớ vẩn nữa.

"Hồng Trung lão đại tốt! Hồng Trung lão đại cao! Đùa bỡn với đám người này chẳng khác nào đùa bỡn với một lũ ngốc!"

Lý Hỏa Vượng trực tiếp bỏ qua những lời chế nhạo của ảo giác Tọa Vong Đạo, lại nói với Gia Cát Uyên:

"Gia Cát huynh, ngươi nghĩ lần này Giám Thiên Ti phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể ép trận thiên tai này xuống?”

"Mặc dù Giám Thiên Ti có nói là vì để chống lại thiên tai, nhưng thật sự ta vẫn có chút nghi ngờ không biết rốt cuộc bọn họ có biện pháp nào hay không.”

Sự xuất hiện của thiên tai, nếu là để cướp đoạt thiên đạo giữa các đại biểu của Ti Mệnh. Vậy sau khi chứng kiến sức mạnh đáng kinh ngạc của Đấu Mỗ, Lý Hỏa Vượng thực sự hoài nghi việc một tổ chức phàm trần liệu có thật sự đủ tư cách tham gia vào không?

Hay là nói, những chuyện mà Giám Thiên Ti nói đều là lời nói khoác lác tự tâng bốc mình?

"Bọn họ có, nhưng trước đó Giám Thiên Ti và Tọa Vong Đạo cá chết lưới rách đánh nhau, cũng không biết giờ phút này bọn họ có thời gian tới đây hay không.”

Nghe vậy, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng vô cùng phức tạp, trước đây thái độ của hắn đối với Giám Thiên Ti coi mạng người như cỏ rác phần lớn là bài xích.