Khi Lý Hỏa Vượng thích thú đưa quả táo lên miệng cắn một miếng thật to, cảm nhận được vị nước trái cây chua chua ngọt ngọt xuất hiện ở trong miệng.
Khi hắn tiếp tục nhai kỹ miếng táo, nước táo càng ngày càng nhiều, nhưng dần dần, mùi vị của chất lỏng kết thúc, vị chua ngọt nhanh chóng biến mất và cuối cùng biến thành một vị rỉ sét gay mũi.
Lý Hỏa Vượng há miệng rồi phun ra toàn bộ đống đá vụn và máu loãng đã cứa vào khoang miệng mình ra ngoài.
Nhìn lại quả táo đá bị thiếu một lỗ hổng trên tay, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nói với Gia Cát Uyên:
"Gia Cát huynh, ngươi xem, ta mới luyện được mấy ngày mà đã có thể đạt được hiệu quả như này rồi. Ngươi đợi ta thêm một thời gian nữa nữa, nhất định ta có thể khiến ngươi sống lại.”
"Lý huynh, thời gian này không được vội, từ từ thôi. Ngươi vẫn nên quay trở về nghỉ ngơi đi. Lần này ngươi đã bế quan bốn ngày bốn đêm rồi, cơ thể sợ chịu không nổi.”
"Cái gì? Lâu như vậy rồi ư?"
Lý Hỏa Vượng đột nhiên đứng lên, lập tức cảm thấy choáng váng hoa mắt một hồi. Lý Tuế đứng chờ ở một bên lập tức xông lại, dùng xúc tu đỡ lấy hắn.
“Đưa ta về nhà, để ta nghỉ ngơi trước.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong liền lập tức ngất xỉu.
Khi hắn lần nữa tỉnh lại liền phát hiện bản thân đang nằm trên giường. Hắn là bị Bạch Linh Miểu dùng miệng mớm nước cho mình nên bị sặc tỉnh.
"Tỉnh rồi? Đói bụng không? Ta có mang đồ ăn cho ngươi đó."
Không hiểu sao, sắc mặt của Bạch Linh Miểu trông rất kém.
Tuy nhiên Lý Hỏa Vượng không có thời gian để nghĩ đến những chuyện đó. Suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là ăn, thậm chí hắn cảm thấy bây giờ mình có thể ăn cả con trâu.
Lý Hỏa Vượng ngồi dậy, hắn bưng bát cơm lên ăn từng miếng lớn. Bát cơm bình thường ở trong mắt hắn giống như sơn hào hải vị vậy.
Chẳng mấy chốc hắn đã ăn sạch bát cơm đầy ắp, Lý Hỏa Vượng kết thúc hai mặn một canh còn dư lại.
Nhìn thấy tốc độ ăn của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu cảm thấy chút này đoán chừng vẫn chưa đủ cho hắn ăn no, vì vậy nàng liền đứng dậy đi xuống dưới lầu, chuẩn bị lấy thêm đồ ăn.
Đang ăn uống thì Lý Hỏa Vượng nhìn thấy có một đôi giày thuê hoa màu đỏ máu dừng lại trước mặt mình.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Nhị Thần trước mặt.
"Lý sư huynh, ngươi có thể giúp chúng ta không?"
Lý Hỏa Vượng nhai cọng rau muống trong miệng mình mấy lần rồi nuốt xuống:
"Nói đi, có chuyện gì vậy? Giữa chúng ta còn khách khí cái gì."
Nhị Thần đứng ở đó, móng tay nhỏ dài đen kịt cứ đan vào nhau trông vô cùng xoắn xuýt.
Nhìn thấy hành động này của nàng, rất nhanh Lý Hỏa Vượng đã biết được rất nhiều thông tin hữu dụng.
"Làm sao? Chuyện này chỉ một mình ngươi muốn nói thôi? Miểu Miểu không từ chối?"
"Ta biết các ngươi là một người hai cơ thể nhưng ngươi cũng có thể có suy nghĩ của riêng mình, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì, nếu giúp được thì ta nhất định sẽ giúp.”
Ngay khi Nhị Thần vẫn còn đang xoắn xuýt, căn phòng đang sáng trưng chợt trở nên tối đen.
“Hả?”
Lý Hỏa Vượng đứng dậy, đi tới ngoài cửa sổ, hắn nhô đầu ra nhìn bầu trời tối đen bên ngoài.
“Trời tối rồi?”
"Không."
Vẻ mặt Gia Cát Uyên hiếm khi trở nên rất trịnh trọng:
"Lý huynh, đây không phải là trời tối, bây giờ đang là buổi trưa. Đây là một trong các thiên tai, Thiên Cẩu ăn mặt trời.”
---
“Thiên Cẩu ăn mặt trời?”
Nghe Gia Cát Uyên nói vậy, Lý Hỏa Vượng nhíu mày nhìn bầu trời đen như mực ở trên đầu.
“Chẳng lẽ là Nhật Thực sao?”
Lý Hỏa Vượng suy đoán lung tung.
Nhưng Lý Hỏa Vượng nhanh chóng phủ nhận khả năng này. Khi học lớp một ở trường tiểu học, hắn đã may mắn được nhìn thấy Nhật Thực.
Cho dù là Nhật Thực thì mặt trời trên bầu trời cũng không đen thui như vậy, mà vẫn còn lại một vầng hào quang, tuyệt đối sẽ không bao giờ đen hoàn toàn như vậy.
Tiếng gõ chiêng dữ dội vang lên “loảng xoảng loảng xoảng” kèm theo tiếng reo hò có nhịp điệu của Lữ Trạng Nguyên vang lên trên bầu trời của thôn Ngưu Tâm:
“Thiên cẩu ăn mặt trời rồi a~mau mau khua chiêng gõ trống dọa Thiên Cẩu chạy đi a~!!”
m thanh này không vang lên còn tốt, vừa vang lên thì lập tức cả thôn đều hoang mang.
Lý Hỏa Vượng một tay chống lên bệ cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống lầu một, đi về phía có âm thanh.
Chưa đi được bao xa hắn liền nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên dẫn theo đám người của hắn vừa xách đèn l*иg vừa cầm những nhạc cụ khi bọn họ diễn hí ra sức gõ.
"Được rồi! Dừng lại cho ta!"
Lý Hỏa Vượng cướp lấy cái chiêng trong tay Lữ Trạng Nguyên.
"Tiểu đạo gia, những chuyện khác có thể ngươi rất lợi hại nhưng chuyện này ngươi thật sự không có kinh nghiệm bằng ta đâu. Đây là Thiên Cẩu ăn mặt trời đó! Hồi đó chính là nhờ Tam gia của ta dẫn theo người trong thôn gõ chiêng đuổi Thiên Cẩu đi đó!”
Nghe thấy lời khẳng định chắc chắn của đối phương, Lý Hỏa Vượng nhíu chặt chân mày:
“Thứ này không có tác dụng gì đâu! Mau bảo những người trong thôn đều tập trung lại trong đại viện Bạch gia! Kiểm kê số lượng người!”
"Nhưng mà nếu không đánh chiêng thì ngộ nhỡ Thiên Cẩu ăn mất mặt trời thì phải làm sao?"
"Đi mau! Ngươi còn nói nhảm nữa có tin ta thiêu rụi thứ đồ trong tay ngươi không!”
Lữ Trạng Nguyên dường như còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lý Hỏa Vượng, ông ta lập tức dẫn theo con trai cùng đám học trò đi tìm người.