Nhưng thật không ngờ có một ngày mình lại hy vọng bọn họ mau chóng hoạt động bình thường trở lại.
Dẫu sao cho dù bọn họ làm có kém đi chăng nữa, giết nhiều người hơn nữa, nhưng bọn họ là thứ đồ không thể thiếu đối với bách tính trong thiên hạ này.
"Gia Cát huynh, những chuyện ngươi nói lúc trước là không bình thường. Nếu như hai thiên tai quá gần nhau thì nhất định Giám Thiên Ti sẽ tới giải quyết chứ nhỉ?”
"Tuy nói quả thật là như vậy, nhưng Giám Thiên Ti của Đại Lương lại xem lẫn chung một chỗ với hoàng gia. Tiểu sinh có chút không tin tưởng bọn họ.”
"Cho dù Đại Lương là giả, nhưng theo lời dạy của tổ tiên, Giám Thiên Ti không thể câu kết với bất kỳ thế lực thế tục nào cả, cũng tuyệt đối không được giúp đỡ hoàng gia cướp thành phá trại. Đó đều là chuyện của binh gia.
----
Nghe vậy, nỗi lo lắng trong lòng Lý Hỏa Vượng thoáng chốc biến mất không còn chút gì, chỉ cần có người chịu trách nhiệm cho rắc rối lớn này là đủ rồi, Giám Thiên Ti của Đại Lương không đáng tin cậy thì vẫn còn Giám Thiên Ti của Hậu Thục mà, và cả giám Thiên Ti của Tứ Tề.
Dù trời có sụp xuống vẫn còn những người cao lớn chống đỡ, dù sao cũng không liên quan gì đến hắn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cùng với sự trôi đi của thời gian, mọi người nhận ra ngoại trừ trời hơi tối ra thì không còn chuyện gì nguy hiểm nữa, sự chú ý của bọn họ hoàn toàn bị mùi thịt bò thơm nức mũi thu hút, bọn họ vây chặt như nêm cối quanh nhà bếp của Bạch gia.
"Ăn thịt bò thật sao? Chuyện này là phạm vào vương pháp đấy. Ta thấy hơi sợ."
"Đúng vậy, hơn nữa giết một con bò thì tiếc lắm, một đời nó có thể cày được bao nhiêu mẫu đất chứ."
"Bò cũng giết rồi, còn nói mấy lời nhảm nhí làm gì nữa, này, ta chưa bao giờ ăn thịt bò trong đời đâu đấy."
Chẳng bao lâu, từng bát cơm chất đầy thịt bò kho đã được chuyển đến tay mọi người. Họ so sánh xem bát của ai có miếng thịt bò to hơn, bát ai có miếng thịt nhỏ hơn, ăn uống đến quên trời quên đất.
"Ăn đi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao? Chuyện của thiên tai cũng tới lượt ngươi quản?"
Một quả tim bò to lớn hầm bằng đường phèn được đưa tới trước mặt Lý Hỏa Vượng.
"Cái này cũng lớn quá rồi."
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào quả tim bò nặng ít nhất hai cân, nói, cũng may là hầm, nếu nấu bằng cách khác e là không chín rục được.
"Ngươi ăn trước đi, ăn không nổi nữa hẵng đưa ta, dạ dày của ta lớn đấy."
Bạch Linh Miểu cầm đôi đũa lên, vạch một đường vào quả tim bò, móc chiếc nhẫn vàng được nhét trong đó ra, sau đó lại đưa quả tim bò sang cho Lý Hỏa Vượng.
"Tại sao khi hầm tim bò lại phải nhét vòng vàng vào?"
"Là mẹ ta dạy đấy, bảo rằng làm vậy rất tốt cho sức khỏe."
Từ khi thức dậy vào buổi sáng, sau một trận dày vò, Lý Hỏa Vượng đúng là đã cảm thấy hơi đói.
Đưa hai chiếc đũa trực tiếp cắm vào nó, hắn nhấc nó lên như nhấc một cái bánh chưng, đưa lên cắn một miếng, hương vị lập tức tràn ngập trong miệng, hắn nhai mạnh.
Nhưng ngay khi Lý Hỏa Vượng đang lấp đầy bụng, Cẩu Oa vẻ mặt kinh hồn bạt vía, ôm con gái của mình chạy lại.
Trước đây, đối với những chuyện ăn uống này, hắn cực kỳ say mê, nhưng bây giờ lại không hề có hứng thú ăn uống.
"Rầm" một tiếng, Cẩu Oa bi phẫn đột nhiên quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu mấy cái với Lý Hỏa Vượng đang tập trung ăn uống.
Lý Hỏa Vượng ngừng nhai, nhìn hắn và cả đứa bé hắn ôm trong ngực.
Trước khi Cẩu Oa kịp lên tiếng cầu xin, Lý Hỏa Vượng đã nói thẳng:
"Chuyện này ta không giúp được ngươi, con gái ngươi không đau không ốm, đây là bẩm sinh, dù có lột ra rồi mọc lại, kết quả cũng như vậy thôi."
Về việc sử dụng tiên thiên nhất khí trong cơ thể mình để thử, điều này không hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng.
Với tình hình tu chân chỉ mới tới được căn luân như hắn, nếu thật sự phải cưỡng ép sử dụng, có trời mới biết sẽ xảy ra hậu quả không thể cứu vãn nào.
Hồng Trung của Tọa Vong Đạo đúng là có chướng nhãn pháp, nhưng thứ đó ngoại trừ tự lừa mình dối người ra thì chẳng có tác dụng gì sất.
Nghe xong lời này, Cẩu Oa mặt mày tái mét, hắn ôm con gái của mình rồi quay lưng bỏ đi, chưa đi được mấy bước, hắn đã rưng rưng nước mắt, giơ tay lên, tự tát vào mặt mình vài cái.
"Haizz, Cẩu Oa đúng là đáng thương, sau này con gái hắn lớn lên cũng không biết có trách hắn không."
Lời nói của Bạch Linh Miểu khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn nàng, nặng giọng hỏi:
"Hắn đáng thương, vậy nàng thì sao?"
"Cái gì?"
Đồng tử của Bạch Linh Miểu hơi co lại, hiển nhiên là có chút giật mình.
"Nàng cho rằng có thể lừa được ta sao? Rốt cuộc nàng định giấu loại chuyện này với ta bao lâu nữa?"
Lý Hỏa Vượng lại đặt quả tim bò trên tay vào trong bát.
"Ai nói cho ngươi biết!"
Bạch Linh Miểu ban đầu hiển nhiên có vẻ rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình chằm chằm, cảm xúc của nàng dần dần thu liễm lại.
"Đừng lo lắng, dù sao thì ta vẫn chưa mù, về phần tuổi thọ của ta ít hơn người thường thì càng không cần phải nói, hiện tại ta vẫn chưa qua hai mươi, dù ngắn cỡ nào cũng còn hơn mười năm để sống, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói chuyện này."
"Không chỉ vậy, còn nữa đúng không?"
Ngữ khí của Lý Hỏa Vượng hơi lên xuống, ánh mắt vẫn dán chạt vào từng thay đổi biểu cảm dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt nàng ta.