Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 720: Đột Phá




"Chỉ là bị mù mà thôi. Ta vẫn luôn nghĩ cách đổi hai con ngươi này đi. Giả dụ như đổi không được thì lại đi làm phiền Lý Hỏa Vượng.”

Bạch Linh Miểu nói tiếp với Nhị Thần.

"Nhưng nếu ngộ nhỡ một ngày nào đó ta thật sự chết rồi thì ngươi nhớ giúp ta chú ý đến hắn, đừng để hắn tìm sống tìm chết như phụ nữ.”

"Không được, bây giờ ta không thể chết được. Ta phải sinh con cho hắn trước đã, ngươi nói coi ta sinh mấy đứa thì tốt đây?”

Đang nói chuyện thì trong thôn có tiếng ồn ào, Bạch Linh Miểu khẽ cau mày, cùng Nhị Thần nhanh chóng trở về.

Không lâu sau từ trong đám người vây thành vòng tròn, họ biết được thông tin con của Cẩu Oa ra đời rồi.

Vốn dĩ đây là một chuyện mừng nhưng khi nhìn thấy tướng mạo của đứa bé sau khi nó được ôm ra khỏi phòng ngủ, những người chuẩn bị mở miệng chúc mừng lập tức nín thinh, Cẩu Oa ngây người tại chỗ.

Trên cơ thể của đứa bé phủ đầy đốm trắng, giống như trên mặt của Cẩu Oa vậy, là bệnh lang ben bẩm sinh.

Sau khi La Quyên Hoa làm bà đỡ quan sát xung quanh một vòng, nàng đi đến bên Cẩu Oa, cẩn thận đặt đứa bé vào trong lòng hắn:

“Là một bé gái.”

Sắc mặt Cẩu Oa lập tức trở nên tái mét, gần như là đứng không vững:

“Tại sao lại là con gái. Tại sao hết lần này đến lần khác lại là con gái. Như thế này thì làm sao mà gả đi được?”

Vẻ mặt Xuân Tiểu Mãn vô cùng khó chịu khẽ ôm lấy Bạch Linh Miểu, giọng nói có chút run rẩy nói với nàng:

“Loại người như chúng ta chính là thiên tàn địa khuyết, tướng mạo xấu xí đã vậy còn vạ lây cho thế hệ sau. Cưỡng ép lưu lại hậu chỉ chỉ là hại người hại mình thôi.”

"Trước đây ta cũng đã từng đề cập qua với Cẩu Oa rồi, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân không giống vậy, hầy.”

Bản thân Bạch Linh Miểu sắc mặt trắng nõn nhưng sau khi nghe nói vậy, sắc mặt nàng chợt trở nên xám xịt.

Lý Hỏa Vượng men theo con đường núi bằng phẳng đi lên núi, chờ hắn trở lại hang động sâu trước mặt, hang động đá vôi bằng phẳng trong quá khứ giờ đây đã trở nên vô cùng xa lạ.

Một số thì vặn vẹo một số thì kỳ dị, thậm chí một số nơi còn xuất hiện các bức tượng không giống nhau. Trong đây có tượng của Dương Na, của Tôn Hiểu Cầm, của Lý Kiến Thành mà đây đều là kiệt tác trong quá trình Lý Hỏa Vượng tu chân.

Tất cả những bức tượng này đều do hắn tạo ra trong lúc vô thức. Cho dù bây giờ bảo hắn làm lại một lần nữa, sợ là hắn cũng không làm được.

Tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ở trong hang động, hai chân Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng trên mặt đất, lần nữa kết thúc việc tu chân.

Hắn nín thở tập trung tinh thần cố gắng đẩy căn luân trong bảy vòng của mình, kết thúc Tiên Thiên Nhất Khí? Tụ thần quang trong người mình.

Trải qua một thời gian cố gắng nỗ lực như vậy, Tiên Thiên Nhất Khí kia đã kết thúc việc di chuyển, hắn muốn nhân cơ hội ngày hôm nay bước thêm một bước.

Lý Hỏa Vượng kết thúc trạng thái vong ngã, lúc này trong đầu hắn ngoại trừ việc di chuyển Tiên Thiên Nhất Khí đến vị trí của căn luân ra thì không còn bất kỳ tạp niệm nào khác.

Quá trình này rất chậm nhưng mà Tiên Thiên Nhất Khí kia quả thật có xê dịch.

Quá trình này rất nguy hiểm, thần quang từ hai mắt vừa bao bọc vừa di chuyển. Lý Hỏa Vượng thậm chí còn để cho Thiên Tiên Nhất Khí chạy ra một chút, đến mức khiến bản thân bị ép buộc quay trở về giường bệnh ở thế giới hiện thực.

Thời gian không phụ người có lòng, khi Lý Hỏa Vượng tập trung hết toàn bộ tinh thần, hắn cảm nhận được Tiên Thiên Nhất Khí trong cơ thể mình đang dần dần chồng lên căn luân của mình.

Trong phút chốc, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được thần quang đang bao bọc lấy Tiên Thiên Nhất Khí chợt phồng lên, nhanh chóng tuôn ra từ trong cơ thể của mình, tản ra xung quanh.

Mà tất cả những thứ chạm phải vầng sáng này toàn bộ đều có thể biết được từ trong ra ngoài...

Ngay cả con giun trong đất, con côn trùng nhỏ bé phía trên con giun, hắn đều có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu. Lúc này, Lý Hỏa Vượng cảm thấy bản thân không còn chỉ có một đôi mắt nữa, mà là có vô số cặp mắt. Những đôi mắt này bất kể là ở bên trong hay bên ngoài đều l*иg vào nhau, tạo thành một vòng tròn.

Chỉ cần bản thân muốn thì có thể nhìn bất kỳ thứ gì mơ hồ xung quanh.

Tuy nhiên, cảm giác này đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, khi Lý Hỏa Vượng mở mắt ra lần nữa, cơ thể hắn trực tiếp từ trạng thái treo lơ lửng giữa trời rơi xuống mặt đất.

Sau khi đổi vị trí và hạ xuống ổn định, Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh một vòng, không hiểu sao rõ ràng bây giờ hắn nhìn thứ gì đều thấy giống như trước đây nhưng lại luôn có cảm giác có những chi tiết không quá giống.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Lý Hỏa Vượng tiện tay nhặt một hòn đá trên mặt đất lên, từ từ nhắm mắt lại:

"Đây là một quả táo."

Chuyện này không đơn thuần chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, Lý Hỏa Vượng kết thúc toàn tâm toàn ý như thể thứ mình cầm trong tay là một quả táo.

Trên trán hắn nổi đầy gân xanh, nét mặt của Lý Hỏa Vượng sau khi kết thúc cũng trở nên vô cùng dữ tợn, bàn tay cầm hòn đá run rẩy dữ dội.

Sau mấy phút sau, chờ Lý Hỏa Vượng mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện trái táo mình nắm trong tay vẫn còn ở đó!