Sau Lý Hỏa Vượng nhanh chóng suy nghĩ một hồi, hắn liền cảm thấy cần phải lôi kéo được người của Giám Thiên Ti này. Nếu có một người bạn như vậy ở trong Giám Thiên Ti thì là chuyện có lợi vô hại cho mình, lỡ như trên con đường này lúc nào cần dùng tới thì có chuẩn bị trước vẫn hơn.
“Liễu huynh, nghe ngươi nói Tọa Vong Đạo thương vong nhiều như vậy thật đúng là hả giận. Ngươi chớ đi vội, ta làm chủ, chúng ta không say không về!
"Được thôi, bụng ta cũng vừa réo lên rồi! Ta không định khách sáo với ngươi, chỉ chờ những lời này của ngươi thôi.."
Nghe theo sự căn dặn của Lý Hỏa Vượng, Dương Tiểu Hài sử dụng hết tất cả vốn liếng của mình. Hắn lấy bình rượu Trạng Nguyên Hồng ra, bữa cơm này Liễu Tông Nguyên ăn uống rất vui vẻ.
Sau cùng trên bàn rượu, hắn say khướt kề vai sát cánh cùng với Lý Hỏa Vượng, bộ dáng giống như muốn giết gà đốt tiền giấy kết nghĩa anh em vậy.
Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng lại thấy bộ dáng mà hắn thể hiện ra cũng không phải là thập tình bát khổ.
Từ đầu đến cuối Tọa Vong Đạo đều cho rằng bất kỳ người nào cũng đều có mấy khuôn mặt. Có một số là kích phát ra cũng có kiểu không kích phát ra mà thôi.
Thật ra Lý Hỏa Vượng không quan trọng việc Liễu Tông Nguyên trong ngoài không đồng nhất, chẳng phải bản thân cũng như vậy sao.
Liễu Tông Nguyên say mèm một trận hôm sau dậy thật sớm, lần nữa khuyên can Lý Hỏa Vượng đang đưa tiễn hắn.
“Nhĩ huynh, tiễn đến đây thôi, ngươi đi về trước đi, ngươi thật sự không định nhận việc vặt sao? Nếu không nhận việc vặt trong thời gian dài thì thân phận trên lệnh bài kia sẽ bị hạ xuống đó.
Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu:
"Ngươi thử nghĩ xem trong khoảng thời gian này có bao nhiêu người đã chết, thế giới bên ngoài gần đây rất hỗn loạn, vẫn nên tránh đầu sóng ngọn gió rồi nói sau. Liễu huynh, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, đừng quá liều mạng, mạng là của mình, chết rồi thì không còn cái gì nữa.”
Sau khi nghe nói như vậy, Liễu Tông Nguyên vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một hồi sau đó trịnh trọng chắp tay với Lý Hỏa Vượng, hắn duỗi tay vào trong ngực lấy ra mấy miếng trúc cong queo, bên trên có khắc từ hình bán nguyệt đến vầng trăng tròn.
"Nhĩ huynh, ngươi cầm những thứ này cho cẩn thận. Nếu ngươi muốn liên lạc với ta thì hãy buộc thứ này lên bồ câu đưa thư, nó nhất định sẽ tìm được ta, mặt trăng càng tròn thì tốc độ càng nhanh.”
"Được rồi, thời gian gần đây ta đều ở trong thôn, nếu ngươi muốn tìm ta thì cứ trực tiếp tới đây là được.”
Thấy Liễu Tông Nguyên trực tiếp xoay người nhảy vào trong rừng không thấy bóng dáng đâu nữa, Lý Hỏa Vượng lại cầm lệnh bài Giám Thiên Ti của mình lên xem thử.
Xem ra thân phận này vẫn còn hữu dụng, nếu không thì chuyện ngày hôm nay sợ là không dễ giải quyết như vậy.
"Hoàng đế Đại Lương lại chết rồi? Đây đã là vị vua thứ hai chết rồi nhỉ? Cũng chăm đổi vua quá đi.”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng lóe lên hình ảnh vị hoàng đế Đại Lương từ đầu đến cuối đều không ló mặt ra. Lúc ấy nhìn hắn cao quý ngang ngược như vậy, thật không ngờ lại chết nhanh vậy.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ đó liền biến mất, Lý Hỏa Vượng xoay người đi về phía núi Ngưu Tâm.
Thực ra hắn không hề quan tâm đến sự sống chết của những người khác trên thế giới này. Hắn chỉ muốn bảo vệ tốt một mẫu ba sào ruộng của mình ở thế giới điên rồ này, sống một cuộc sống yên ổn là được.
Thậm chí Lý Hỏa Vượng cũng không có hứng thú với chuyện trường sinh mà tất cả những người ở thế giới này luôn tâm tâm niệm niệm. Mặc dù là Tâm tố, bản thân ăn Dương Thọ Đan cũng không bị hạn chế nhưng nếu như là sự thống khổ và hành hạ vô tận thì chuyện bất tử có khác gì mười tám tầng địa ngục đâu chứ.
Ngộ nhỡ mình còn sống nhưng những người mà mình quan tâm đều chết hết, tình cảnh đó còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Lý Hỏa Vượng vừa đi không lâu, Bạch Linh Miểu dẫn theo Nhị Thần nhô đầu ra từ trong một căn phòng, vui mừng nói:
“Cũng may có Lý Hỏa Vượng ở đó, nếu hắn không ở đó sợ là Giám Thiên Ti không dễ bị lừa như vậy.”
"Nhưng mà xem ra hắn có quan hệ rất lớn trong Giám Thiên Ti. Rốt cuộc ngươi có muốn nói cho hắn biết chuyện Tiên gia uy hϊếp chúng ta không? Có lẽ có thể thông qua hắn để tìm được biện pháp giải quyết trong Giám Thiên Ti, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nghe Bạch Linh Miểu nói vậy, khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu Nhị Thần lắc lư trái phải khi nàng lắc đầu.
"Làm sao? Ngươi ngại phiền hà hắn sao? Chờ chuyện trở nên nghiêm trọng hơn rồi chúng ta mới nói cho hắn thì mới gọi là phiền phức đó! Có một số chuyện không cần thiết phải giấu giếm.”
“Vậy còn mắt của ngươi thì sao?”
Câu hỏi của Nhị Thần khiến Bạch Linh Miểu sửng sốt. Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, dùng con ngươi màu trắng nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn như ngọc của mình.
Giờ phút này, trong tầm mắt của nàng chỉ có thể nhìn thấy ba ngón tay của mình, nơi khác đều bị một mảng sợi bông trắng xóa mênh mông chặn lại.
Giọng điệu của Bạch Linh Miểu rất bình tĩnh:
"Trước đây cha mẹ ta đã đi tìm người khác để hỏi rồi. Người bị Bạch Mao Sát như ta một ngày nào đó hai mắt sẽ bị mù, với lại mạng của ta cũng không kéo dài được bao lâu.”
"Cha mẹ ta khi đó đã thử nhiều phương pháp nhưng đều không hiệu quả. Có lẽ đây là mệnh của ta, ai bảo mạng ta không tốt chứ.”