Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 718: Gặp Lại




“Này, thôn Ngưu Tâm này cũng không có người xấu hại ngươi, tại sao trên người ngươi toàn máu vậy?”

Bạch Linh Miểu vươn tay lau máu trên người hắn.

"Lo trước khỏi họa đi, yên tâm, không chết được."

"Không chết được nhưng không đau sao? Ngươi bị nghiện đau à? Buổi tối nằm ngủ chung với ngươi dậy đi tiểu đêm cũng bị ngươi dọa cho giật mình.”

Nghe Bạch Linh Miểu lải nhải mãi, Lý Hỏa Vượng vội vàng kết thúc bữa sáng của mình đi ra bên ngoài đại viện của Bạch gia, Lý Tuế sớm đã đứng đợi ở bên ngoài chờ hắn rồi.

Hai người một cao một thấp men theo con đường mòn gập ghềnh đi về phía núi Ngưu Tâm.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới đi ra đầu thôn, sương mù trắng xóa bao phủ lấy khu rừng xung quanh. Lý Hỏa Vượng cau mày nắm chặt lấy kiếm Tử Tuệ, hắn kéo ra một đoạn nói:

“Ai! Đi ra đây!”

Khi sát khí ngất trời khiến cho màn sương xung quanh rung động, sương mù trắng xóa nhanh chóng tản đi, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đeo mặt nạ gỗ hiện ra trong sương mù.

"Ôi chao, đây không phải là miếu Long Vương bị lũ lụt cuốn trôi sao. Người một nhà không nhận ra người một nhà sao, thì ra là ngươi à, Nhĩ Cửu!”

“Liễu Tông Nguyên?”

Lý Hỏa Vượng có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông đeo mặt nạ gỗ trước mặt. Hắn còn nhớ người này, hắn là một trong những người ban đầu cùng mình với Ký Tương còn có Thác Bạt Đan Thanh đi tìm Tâm Trọc.

Thế đạo vô thường, ban đầu năm người cùng nhau hành động, cuối cùng Ký Tương chết, Tâm Si và hòa thượng cũng chết rồi, Thác Bạt Đan Thanh bị vây khốn ở trong Tâm Trọc không ra ngoài được, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lần nữa gặp lại nhau, hai người đều cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nếu Liễu Tông Nguyên ở đây, vậy dĩ nhiên không thể đi tu chân được rồi. Lúc này, Lý Hỏa Vượng dẫn theo người đi tới phòng tiếp khách uống trà.

Nâng chén trà lên uống một hớp, Lý Hỏa Vượng tò mò hỏi:

“Liễu huynh, hôm nay ngươi cố ý đến nơi này có phải là do Giám Thiên Ti giao phó chuyện gì không?”

Mặc dù Liễu Tông Nguyên cũng là Giám Thiên Ti nhưng hắn không nghĩ rằng người này đến đây là vì chuyện đại sự ở Thượng Kinh. Dù sao lúc đó bản thân dùng thân thể của người phụ nữ Bắc Phong, làm sao cũng không thể tra ra được trên người mình.

Ngay sau đó lời nói của Liễu Tông Nguyên cũng xác nhận phỏng đoán của Lý Hỏa Vượng.

"Ồ, không phải nghe nói lại có người sống ở đây sao, còn tưởng rằng còn có một nhóm người của Bạch Liên tà giáo, cho nên mới đặc biệt tới xem thử, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây."

---

"Ừm, chỗ nào quá náo nhiệt ồn ào cũng rất phiền cho nên liền muốn tìm một nơi vắng vẻ để ở.”

"Không vội, hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ, ngươi yên tâm đi, chỗ này đã có ngươi chiếm giữ rồi vậy ta quay trở về nói một câu, như vậy thôn này chính là của ngươi rồi, bất kỳ ai cũng không nói được.”

"Vốn là như vậy mà, lúc đầu hang ổ của Bạch Liên giáo không phải bị ngươi dùng một mồi lửa thiêu chết sao. Nếu bọn họ do ngươi giết chết vậy thì địa bàn của bọn họ thuộc về ngươi cũng là chuyện thường tình.”

Mặc dù Liễu Tông Nguyên có vẻ như có ý muốn bán thể diện cho Lý Hỏa Vượng, nhưng mà lời này nghe vào trong tai hắn lại có chút chói tai.

Liễu Tông Nguyên cẩn thận liếc nhìn về phía cửa, hắn hơi nghiêng người về phía Lý Hỏa Vượng, cố ý hạ thấp giọng nói:

“Hầy, ngươi có nghe thấy chuyện ở Thượng Kinh chưa? Bây giờ lòng người ở Ti Nội đều bị dao động rồi.”

"Ừm, ta có nghe nói, hình như là Tọa Vong Đạo gán ghép chúng ta lại với nhau.”

"Cũng không chỉ thế thôi đâu, nghe nói bọn họ đang đánh nhau ba ngày ba đêm ở trong cung đó! Hoàng đế của chúng ta cũng bị Tọa Vong Đạo làm trọng thương sắp chết rồi. Bây giờ sợ là việc xây lăng là không kịp nữa. Nhưng mà Tọa Vong Đạo cũng không chiếm được món hời nào. Bọn họ chết hơn phân nửa thậm chí ngay cả quân bài cũng bị chết mất một tên rồi!”

"Hửm? Tin tức này có đáng tin không?"

"Ngươi hỏi câu này là đang coi thường ta sao? Ngươi quên ta là người của Nguyệt Lượng Môn sao? Ở đường Giang Nam có ai mà không biết ta là người nắm bắt tin tức nhanh nhẹn chứ?"

Lông mày Lý Hỏa Vượng hơi nhăn lại, dường như sau khi mình rời khỏi Thượng Kinh, hai thế lực không chịu dàn hòa, ngược lại muốn chiến đấu một mất một còn.

Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Lý Hỏa Vượng, Liễu Tông Nguyên vội vàng an ủi:

"Ngươi yên tâm, không có chuyện gì đâu. Chỉ là chết một tên hoàng thượng mà thôi, thái tử vẫn còn đang chờ đó, chỉ cần hoàng thượng vừa chết là hắn liền lập tức lên kế vị, chúng ta nên làm thế nào còn thế nào.”

"Liễu huynh hiểu lầm rồi. Ta ngược lại không lo lắng cho những đại nhân vật kia, bọn họ chết hay sống đều không liên quan gì đến chúng ta cả. Ta chỉ cảm thấy thế đạo này quá hỗn loạn rồi.”

Lý Hỏa Vượng nói rồi bưng chén trà lên uống thêm một ngụm.

"Đúng vậy, quá hỗn loạn rồi, đều là do con người tự giày vò nhau. Ngươi nói xem rốt cuộc những đại nhân vật kia đang nghĩ cái gì vậy, yên ổn sống qua ngày không được sao? Bên trên há miệng bên dưới chạy gãy chân. Nếu không phải ta thèm một chút đồ trong Giám Thiên Ti thì mụ nội nó ta sớm đã không làm rồi.”

"Nhĩ Cửu à, vẫn là ngươi nhìn xa trông rộng, trực tiếp đến cái thôn hẻo lánh này sinh sống, chuyện vặt cũng không nhận càng không nói đến chuyện nhận đơn. Ký Tương mới tới còn cho rằng không có người như ngươi đó.”