Mặc dù biết Nhị Thần cũng được coi là một phần của Bạch Linh Miểu, nhưng phần cảm xúc được chia ra là không giống nhau, hắn thật sự không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với nàng ấy, ngoại trừ việc hắn chỉ tặng cho nàng một chiếc vòng ở mắt cá chân.
Đối xử với nàng ấy như Bạch Linh Miểu sao? Vậy là có hai Bạch Linh Miểu? Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy một sự khó xử đặc biệt trong lòng.
Khi Lý Hỏa Vượng thấy hơi chán nản, quay trở lại bữa tiệc náo nhiệt, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ về những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt thú khổng lồ của Nhị Thần. Khi định thần lại, hắn thấy cái bát trước mặt đã được chất cao với đầy những miếng thịt hay đùi gà.
Bạch Linh Miểu ở bên cầm một đôi đũa, gắp rau hẹ đặt lên trên bát của hắn, nói.
"Nói chuyện xong rồi? Mau ăn đi, bữa tiệc này là tiệc đón gió cho ngươi đấy."
Lý Hỏa Vượng vươn tay phải về phía bàn, nhưng hắn không cầm đôi dũa, mà là lấy bầu rượu ở bên cạnh.
Hắn vươn tay và tự rót cho mình một ly, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, trực tiếp uống cạn.
Cảm giác uể oải, say sưa cứ vơi đi lại khôi phục lần nữa bao trùm lấy đầu óc hắn, cảm giác da đầu tê dại này có thể khiến tâm trạng lúc này của hắn dễ chịu hơn phần nào. Thành thật mà nói, hắn không hề có kinh nghiệm đối phó với chuyện này, trước đây hắn chỉ là một học sinh trung học mà thôi.
"Loại chuyện phiền phức này sao vẫn còn chưa đủ? Không thể yên tĩnh được chút sao?"
Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm một mình, trong tay vẫn cầm chặt ly rượu, lại tự mình rót thêm một ly.
Trước khi hắn uống say, Lý Hỏa Vượng đã hiểu rõ được vấn đề này, thật ra những rắc rối tình cảm này trước đây cũng từng có, nhưng trước đây, hắn luôn đứng ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết, giữa hiện thực và hư ảo, hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ về những vấn đề nhỏ nhặt này...
Bữa tiệc đã tàn, cả người Lý Hỏa Vượng nồng nặc mùi rượu, nửa ngủ nửa thức, cảm thấy cơ thể thật bồng bềnh, như thể đang nằm trên mây.
Một lúc sau, tấm vải sa tanh mềm mượt và mùi thơm quen thuộc khiến Lý Hỏa Vượng hiểu rằng hắn đã quay lại khuê phòng của Bạch Linh Miểu.
Hắn vô thức vươn tay kéo một cái, Lý Hỏa Vượng ôm lấy một thân thể mềm mại, vuốt ve từng chiếc trâm cài tóc giữa những sợi tóc, hắn cúi đầu hôn lên.
Bạch Linh Miểu đang đi giữa những con đường đất ngoằn ngoèo ở thôn Ngưu Tâm, những ô cửa sổ xung quanh được thắp sáng bởi ánh nến, mọi người đều đang bàn luận hết sức vui vẻ, thịt và rau họ mang về dự định sẽ được ăn trong vài ngày tới.
"Miểu Miểu, cuộc sống của mọi người bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, ăn xong tiệc vẫn còn thừa đồ ăn này."
Xuân Tiểu Mãn ở một bên cười nói với Bạch Linh Miểu.
"Muốn ngựa chạy thì tất nhiên phải cho ngựa ăn cỏ chứ."
Vẻ mặt Bạch Linh Miểu không chút quan tâm, bước nhanh về phía từ đường Bạch gia.
"Hơn nữa, cũng chẳng tốn bao nhiêu ngân lượng, số bạc mà gánh hát Lữ gia kiếm được cũng đủ cho họ ăn, với lại ban đầu ta cũng không trông mong gì vào gánh hát Lữ gia, nhưng không ngờ miếng ăn này của hắn càng hát càng kiếm được nhiều tiền ở Đại Lương này."
"Đúng vậy, lần trước, có một lão nhân tổ chức hỉ tang, nghe nói trước khi lão già đó sắp mất đã chỉ định gia đình Lữ ban chủ rằng nhất định phải hát kịch ba ngày trước linh đường, cũng không biết hắn ta nghĩ thế nào nữa."
Nói chuyện một hồi, hai người Bạch Linh Miểu đã đi vào từ đường Bạch gia, họ thông thạo lấy tay chuyển động ba con khỉ, dọc theo cánh cửa bí mật đi vào trong. Đèn dầu trong đại điện dưới lòng đất được thắp sáng, và tiếng tụng kinh vội vã vang lên dọc theo những bậc thang trống trải.
"Thiên viên viên địa phương phương, thỉnh thần hàng đàn phù kê đồng, thiên thôi thôi địa thôi thôi, tổ sư phi đằng giá vân quy, tổ sư phi đằng giá mã lai, lai đáo đàn tiền phù khởi kê đồng thân..."
Cho đến khi họ bước vào đại điện đã thấy Lữ Tú Tài mặc một cái yếm bằng giấy có in đầy kinh văn, một tay cầm cờ Bạch Liên hình tam giác, một tay cầm thanh đoản kiếm có hai đầu gai, dùng gai nhọn của hai bên không ngừng gõ vào đầu mình.
"Mắt trái thành mặt trời, mắt phải thành mặt trăng, hóa thành mặt trời mặt trăng sáng chói, đệ tử thành tâm hành lễ."
Những chiếc gai nhọn trên thanh đoản kiếm làm rách da đầu hắn, dòng máu đỏ tươi chảy ròng ròng từ trên trán xuống, chảy đầy khuôn mặt hắn, cộng với bộ dạng hưng phấn lúc này của hắn tạo nên một khung cảnh hết sức kinh người.
"Bản đàn tôn thần tốc hàng lâm, thân hóa thần, thần hóa thân, hóa khỏi sơn hà khai quang lộ, bộ bộ lai tiếp dẫn, thốn thôn lai phù đồng, phù khởi kê đồng phát linh quang, khai kim khẩu báo phân minh!"
Vừa hô xong câu nói cuối cùng, hắn nhấc chân phải giậm thật mạnh xuống đất ba cái, mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Nhìn Lữ Tú Tài lúc này đang trợn mắt trừng trừng, như một bức tượng đứng im ở đó, Bạch Linh Miểu khẽ cau mày, suy nghĩ một lúc, xoẹt một tiếng, nàng một tay trực tiếp rút thanh trường kiếm từ eo của Xuân Tiểu Mãn ra, trực tiếp chém về phía eo của Lữ Tú Tài.
Nhưng khi lưỡi kiếm chạm vào cơ thể của Lữ Tú Tài, đột nhiên bất ngờ phát ra một âm thanh kim thạch lanh lảnh. Bạch Linh Miểu không yên tâm, vẫn cố gắng thử thêm vài lần nữa, nhưng chỉ có thể để lại một vết xước nhẹ trên cơ thể Lữ Tú Tài.