“Đúng rồi, mặc dù bí mật là nô bộc, nhưng bề ngoài họ sẽ gọi ngươi là cha nuôi, ngươi phải đáp đấy.”
“Cha nuôi? Cách gọi gì đây.”
“Cách gọi của Đại Lương. Ai bảo hoàng đế Đại Lương nhân tâm nhân đức, không cho kẻ khác nuôi nô bộc, vì vậy tất cả Nhân Nha Tử chỉ đành đổi cách gọi khác để mượn cớ bán.”
“Này, Lý Hỏa Vượng, đừng trông tuổi tác ngươi không lớn mà lại có thể vừa làm cha nuôi vừa làm cha đẻ, bối phận không hề nhỏ chút nào ha ha ha.”
Trong lúc hai người đang tiếp tục thì thầm nói chuyện, cửa khuê phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Miểu Miểu, đến giờ cơm tối rồi.”
Đó là giọng của Tiểu Mãn, giọng nói nàng có phần ngượng ngùng, nàng chỉ nhắc một câu rồi không nói gì thêm, nàng hẳn phải biết hai người bên trong đã làm gì.
“À, kể cho ngươi chuyện này hay cực. Gần đây vì Tiểu Mãn mà quan hệ giữa Triệu Ngũ và Cao Trí Kiên trở nên bế tắc, hai tên đó cứ vây quanh nàng như ruồi nhặng khiến nàng ta phiền phát điên.”
Lý Hỏa Vượng xoay người xuống giường mặc y phục, hắn thuận tay kéo lại những nếp da trên người mình và cảm nhận tình hình hồi phục.
“Thế cũng tốt mà, xem nàng ấy tự chọn thôi. Dù sao cũng là con đường của chính mình, chúng ta không giúp được những chuyện riêng tư này đâu.”
Khi hai người mặc bộ y phục mới trên mình ngồi xuống vị trí chủ tọa, khoảng mười bàn người dưới sự chỉ đạo của Lữ Trạng Nguyên đồng loạt nâng chén rượu lên.
“Nào, chúng ta cùng kính tiểu đạo gia một ly! Chúc tiểu đạo gia vạn sự như ý!”
Khi Lý Hỏa Vượng ngửa đẩu uống ly rượu, cả bàn ăn tức khắc bốc khói nóng hổi.
Cách tận mấy bàn mà Lý Hỏa Vượng cũng nghe được Cẩu Oa lớn tiếng khoe khoang.
“Đó là Lý sư huynh của ta! Anh em của ta! Nhân vật tựa thần tiên! Phi thiên độn địa, vãi đậu thành binh, không gì không biết! Vào chính ngày hôm ấy, trong lúc bọn ta đang đi đường thì gặp phải một đám thủy tặc….”
“Rượu này bao nhiêu độ?”
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày không khỏi xoa cái đầu phình to của mình, cơ thể mẫn cảm của hắn kỳ thực không giỏi uống rượu.
“Độ gì? Lữ Ban Chủ cố ý mua Trạng Nguyên Hồng, nghe nói là rượu ngon. Sớm biết vậy đã đổi thành trà cho ngươi rồi, ngươi cứ ăn chút gì đó rồi lên giường nghỉ ngơi đi.”
Lý Hỏa Vượng cố gắng quơ quơ đầu rồi lập tức rời khỏi bàn ăn ra khỏi đại viện Bạch gia.
Hắn cong lưng ôm lấy cổ họng mình nôn ọe hết toàn bộ rượu vừa mới xuống xuống gốc cây, hắn trở nên tỉnh táo ngay tức thì.
Đúng lúc này, một cánh tay đưa chiếc khăn đến, Lý Hỏa Vượng nhận lấy rồi lau đi nước bọt dính bên mép.
Nhưng khi hắn quay người lại thì nhận ra đó là Nhị Thần trùm khăn trùm đầu đỏ.
Nhờ ánh đèn của đại viện phía xa xa, Lý Hỏa Vượng chăm chú quan sát tấm khăn trùm đầu màu đỏ máu của Nhị Thần.
“Lý…sư huynh.”
Lý Hỏa Vượng quan sát sự thay đổi cực kỳ đau khổ trên cơ thể nàng, nhất thời hắn thấy dường như Bạch Linh Miểu của quá khứ trở lại rồi.
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng Lý Hỏa Vượng lấy ra một cái lắc vàng cuốn dây đỏ mới trong ngực đưa cho nàng.
---
Nhị Thần nhìn xuống chiếc vòng vàng trên mắt cá chân, giọng nói run run.
"Lý sư huynh."
Nước mắt nàng thấm qua khăn trùm đầu màu đỏ, để lại năm giọt nước mắt lớn nhỏ khác nhau trên tấm vải đỏ, như thể vừa xao động lại pha chút thương tâm.
Bạch Linh Miểu không thể nhìn thấu nàng ta, trên người Nhị Thần như được bao bọc trong một đám mây sương mù, khiến nàng không thể sử dụng năng lực của Tọa Vong Đạo để nhìn rõ cảm xúc của nàng ta.
Lý Hỏa Vượng nhìn nàng ấy với vẻ mặt phức tạp, do dự một lúc, hắn đưa tay ra, nắm lấy góc của chiếc khăn trùm đầu màu đỏ rồi vén nó lên.
Hắn đã nhiều lần thấy dung mạo của Nhị Thần, tất nhiên sẽ không bị kinh hãi, chỉ là bộ dáng hiện tại có chút khác xưa.
Trên phần lớn khuôn mặt thú ấy, những dấu vết khác của dã thú đã tương đối ít đi, nhưng mái tóc bạch kim của hồ ly rõ ràng càng chiếm phần lớn. Những chiếc gai ngắn giữa phần tóc màu trắng bao phủ gần như toàn bộ, như thể muốn dùng cách này để làm cho mình trông đẹp hơn.
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt nhỏ nhắn thuộc về người phàm của nàng, và cả ánh mắt phẫn uất trên đó, đôi mắt này quá giống với Bạch Linh Miểu năm xưa, dường như hắn cảm thấy Bạch Linh Miểu, người đã ở bên hắn kể từ khi thoát ra Thanh Phong Quán lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa.
Lý Hỏa Vượng không nén nổi tình cảm, đưa tay vuốt má nàng, lớp vảy dưới tóc khiến ngón tay của hắn có chút ngứa ran, cũng khiến hắn tỉnh táo trở lại. Không, Nhị Thần không phải nàng ấy, Miểu Miểu của trước đây sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.
Lý Hỏa Vượng vẻ mặt u ám, đang định chậm rãi buông bàn tay xuống, nhưng lại bị Nhị Thần nắm chặt bằng bàn tay với móng tay sắc bén, năm ngón tay nắm lại thật chặt.
Nhưng khi Nhị Thần há to cái miệng đầy răng nanh, để lộ cái lưỡi bị phân nhánh bên trong, nàng đã từ bỏ trước một bước, lấy khăn trùm màu đỏ trên mặt che lại, rồi bỏ đi trong tiếng nấc nghẹn ngào. Lý Hỏa Vượng cũng không đuổi theo, chỉ lẳng lặng nhìn Nhị Thần dần dần biến mất trong bóng đêm, trong lòng khẽ thở dài.