Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 709: Nói Mồm




Phải biết rằng thanh kiếm của Xuân Tiểu Mãn là do Lý Hỏa Vượng tặng cho nàng ta, mặc dù không thể trừ ma diệt quỷ, nhưng nó vẫn có thể chém sắt như chém bùn. Mà lần này, thanh kiếm sắc bén chỉ có thể tạo ra chút vết thương như vậy cho Lữ Tú Tài, không thể không nói lúc này Lữ Tú Tài đã là đao thương bất nhập rồi. Lữ Tú Tài phấn khích không thôi, cúi đầu quan sát cơ thể của mình, cảm thấy kích động đến mức không kìm được mình.

Để luyện thành công thần công này, hắn đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn và bao nhiêu trận đòn! Nhưng khi khoảnh khắc này đến, hắn chợt cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng. Đột nhiên vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ phẫn nộ, thanh đoản kiếm và cờ Bạch Liên hình tam giác trong tay run lên một cách không tự chủ được.

"Chết tiệt! Lão già đáng chết! Ngươi còn dám treo ta lên đánh! Các ngươi đừng cản ta! Hôm nay lão tử nhất định phải báo thù rửa hận! Ta sẽ xé nát xương già sống sờ sở của hắn!"

"Làm sao ngươi..."

Xuân Tiểu Mãn định bước tới, nhưng đã bị Bạch Linh Miểu trực tiếp ngăn lại.

"Bọn ta sẽ không ngăn cản ngươi, ngươi đi đi. Tối nay cha ngươi uống rất nhiều, có lẽ đã ngủ say như chết rồi."

Lữ Tú Tài gầm gừ một tiếng, giơ cao thanh đoản kiếm trong tay lên và không ngừng vẫy nó, hưng phấn lao về phía cửa ngầm.

Nhưng khi sắp bước ra khỏi cửa, bước chân của hắn lại càng lúc càng chậm, tiếng mắng chửi trong miệng đột nhiên tăng lên.

"Các ngươi đừng ngăn cản ta! Hôm nay lão tử phải làm thịt lão già chết tiệt đó!"

---

Nhìn Lữ Tú Tài phát ra những ô ngôn uế ngữ càng ngày càng thô bạo nhưng vẫn chỉ đứng ở cửa mà không đi tiếp, Xuân Tiểu Mãn nghi ngờ nhìn Bạch Linh Miểu bên cạnh.

"Miểu Miểu, có phải ngươi đã sớm biết hắn sẽ thành ra như vậy rồi không?"

Nhìn bóng lưng xoắn xuýt của Lữ Tú Tài ở phía xa, Bạch Linh Miểu cười nhẹ.

"Ngươi cho rằng ta suốt ngày mắng hắn làm việc gì cũng không ra hồn chỉ là tùy tiện mắng mỏ thôi sao? Hắn không làm nổi người tốt, lại càng không xứng làm người xấu, tên này cùng lắm chỉ đáng làm một tên thối nát thôi."

Đúng lúc này, Cẩu Oa cầm bát cơm trên tay đi dọc cầu thang, bước xuống lầu.

Khi nhìn thấy bộ dạng mắng mỏ không thôi của Lữ Tú Tài, hắn phút chốc kinh hãi đến biến sắc, nhanh chóng đặt bát cơm xuống đất và đến ngăn hắn ta lại.

"Ôi ôi, Tú Tài, ngươi làm sao vậy, ngươi đang làm cái gì vậy! Không đáng đâu, không đáng đâu."

Bị Cẩu Oa chặn lại, Lữ Tú Tài đột nhiên càng thêm kích động, hắn giơ cao thanh đoản kiếm trong tay kích động xông ra bên ngoài, cơ thể gầy còm của Cẩu Oa suýt chút nữa không ngăn cản được hắn.

Sau một hồi thuyết phục của Cẩu Oa, Lữ Tú Tài cuối cùng cũng miễn cưỡng hết giận, dưới sự lôi kéo của hắn, hắn ta ngồi xổm sang một bên bắt đầu ăn, vừa ăn vừa phát lời thề độc rằng:

"Cẩu Oa, ta nói ngươi hay, chuyện này chưa kết thúc đâu! Những chuyện mà lão già chết tiệt kia từng làm với ta, ta đều ghi nhớ hết trong đầu! Rồi sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ giẫm chết hắn!"

"Này, đã đói cả ngày rồi, mau chóng ăn đi, băm nhỏ cha ngươi thì ngày nào chẳng được, nhưng cơm nguội rồi thì không còn ngon đâu."

Lữ Tú Tài bưng chén cơm lớn ăn ngấu nghiến, đang tập trung ăn, hắn chợt nhận ra đồ ăn hôm nay hình như ngon quá mức.

Hắn dùng đũa gắp một miếng tóp mỡ béo ngậy to bằng quả trứng, kẹp một miếng cơm trong bát rồi cho vào miệng, nhai miếng tóp mỡ thơm phức, Lữ Tú Tài ngạc nhiên nhìn Cẩu Oa.

"Sao vậy? Trong thôn ăn tết sớm sao?"

"Làm gì có, Lý sư huynh đã về rồi! Vậy nên thôn chúng ta tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng."

"Ồ, thật vậy sao! Sư phụ ta đã trở về rồi sao!"

Lữ Tú Tài lập tức kích động không thôi, vừa định lao ra ngoài, nhưng lập tức nghĩ lại xem làm vậy thì có cần xin ý kiến của sư nương vừa dạy cho hắn phép thần thông mới không.

Nhưng khi hắn nhìn về phía Bạch Linh Miểu, hắn phát hiện ra thiếu nữ tóc trắng và người phụ nữ cả người đầy lông đen đều không còn ở đó nữa, cánh cửa hông bên cạnh cũng đang mở.

Bạch Linh Miểu đang đi trong lối đi tối tăm, bị vấp chân một cái, lảo đảo suýt ngã, ôm lấy đầu gối mà oán trách.

"Cái nơi rách nát này, tối om."

Xuân Tiểu Mãn đi tới, đỡ nàng ta dậy, đáp lại.

"Vẫn ổn, không tối lắm đâu, ngày mai ta sẽ treo thêm vài ngọn đèn dầu trên tường, lại nói, thần thông công pháp mà Bạch Liên Giáo để lại này, ngươi không định nói với Lý sư huynh sao?"

Ánh mắt Bạch Linh Miểu lộ ra vẻ không vui.

"Ta nói cho hắn biết thì có thể làm gì, ngươi có thể cho rằng võ công này rất lợi hại, nhưng ở trong mắt hắn bây giờ lại không là gì cả, hắn so với ngươi nghĩ còn lợi hại hơn nhiều."

"Thật vậy sao! Bây giờ Lý sư huynh đã lợi hại như vậy rồi ư? Đúng là một chuyện tốt!"

Xuân Tiểu Mãn không khỏi cảm thấy hạnh phúc cho Lý Hỏa Vượng.

"Chuyện tốt sao, ngươi thực sự nghĩ kẻ mất trí này trở nên mạnh mẽ hơn là một chuyện tốt sao? Hãy nghĩ về những gì hắn đã làm trong quá khứ đi."

Bạch Linh Miểu vừa nói vừa đi về phía bên trong, đi mãi cho đến khi đi đến phòng tối cuối cùng mới dừng lại.