Khi Lý Hỏa Vượng đi men theo cầu thang lên đến tầng hai, Bạch Linh Miểu trang nhã đi tới gỡ túi đựng hình cụ trĩu nặng của hắn xuống như thể thê tử tháo binh khí cho phu quân.
Nhưng nàng vừa định nói gì đó thì lại ghét bỏ nhìn chằm chằm quả bí lùn sau lưng Lý Hỏa Vượng, trong bụng thầm nghĩ:
“Người này là ai đây? Sao lại lên tận phong ngủ của người ta thế này? Không biết xấu hổ gì cả.”
“Đây là Lý Tuế, Lý Tuế, gọi mẹ.”
“Mẹ.”
“Mẹ?”
Một tràng oán thán trong lòng Bach Linh Miểu bỗng bị cái tên Lý Tuế này cắt đứt mất, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tên quái nhân mặc áo tơi trước mặt.
“Ngươi nói rõ cho ta! Ngươi lấy đâu ra đứa trẻ lớn như vậy hả! Có phải con tiểu tiện nhân Dương Na kia sinh cho ngươi không!”
---
Thấy phản ứng Bạch Linh Miểu dữ dội như vậy, Lý Hỏa Vượng không biết nói gì hơn.
“Ngươi nói linh tinh gì vậy, ta từng nói với ngươi rồi đó. Nó là Hắc Thái Tuế trong cơ thể ta dùng để áp chế ảo giác, bây giờ không cần nó áp chế ảo giác nên mới ra khỏi cơ thể ta rồi.”
Nói rồi, Lý Hỏa Vượng nhấc mũ vành của Lý Tuế lên để lộ ra lúc nhúc những cái xúc tu đặc dính màu đen.
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu ngay lập tức chú ý đến tin tức quan trọng nhất, mặt nàng lộ ra vẻ vui sướиɠ.
“Hả?! Vậy có nghĩa là sau này ngươi sẽ không bị chìm vào ảo giác nữa ư?”
“Không, vẫn cần đi chứ. Việc ở bên đó vẫn chưa giải quyết thỏa đáng, nhưng bây giờ ta có thể tạm coi là khống chế được nó rồi.”
Bạch Linh Miểu vui khôn kể xiết, trông còn có vẻ vui hơn Lý Hỏa Vượng nhiều.
“Tuyệt thật đấy! ngươi là người đầu tiên trị được khiếm khuyết của mình trong số chúng ta đó!”
Nhìn nụ cười vui sướиɠ của nàng, trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy áy náy vô cùng. So với những gì mình đối xử với nàng thì sự quan tâm không nghi ngờ của nàng còn nhiều hơn cả.
Nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng lấy từ trong ngực ra một cái lắc bằng vàng được cuốn trong dây đỏ. hắn cúi người xuống rồi nhẹ nhàng rút đôi giày trắng muốt của Bạch Linh Miểu ra.
“Ta vẫn nhớ, lúc trước khi mới rời khỏi Thanh Phong Quan, chúng ta không có tiền mua lương thực, ngươi đem cái lắc chân của mình đi bán gấp rồi mua túi cho ta.”
Nhìn chiếc lắc chân bằng vàng trên cổ chân trắng nõn như ngọc của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng trầm ngâm nói:
“Lúc đó ta từng nói, đợi khi nào có tiền sẽ mua cho ngươi một chiếc lớn hơn nữa. xin lỗi, lần này đã xảy ra quá nhiều việc, phải mãi đến bây giờ ta mới có thời gian mua trả cho ngươi.”
Đôi lông mi trắng muốt của Bạch Linh Miểu khẽ chớp chớp nhưng lại chẳng nói gì mà chỉ nhẹ nhàng cúi người xuống ôm Lý Hỏa Vượng vào trong lòng.
Lý Hỏa Vượng nhìn l*иg ngực Bạch Linh Miểu, tình yêu cùng niềm vui sướиɠ đã che lấp đi ham muốn và gian ác trong nàng. Giờ phút này đây nàng giống như khi chưa bị sát khí nhập vào cơ thể vậy, không hề có bất kỳ thay đổi nào.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang mân mê mái tóc Bạch Linh Miểu, ngửi hương thơm trên cơ thể nàng, hưởng thụ khoảnh khắc bình yên hiếm có này, Lý Tuế đã di chuyển đến mặt bàn bên cạnh rồi trườn lên trên, giơ hai con mắt lên nhìn không chớp mắt.
“Cha, hai người đang làm gì vậy?”
Nó cực kỳ tò mò, bởi nó chưa từng được chứng kiện việc này, Lý Hỏa Vượng cũng chưa từng giảng giải cho nó nghe.
“Con ơi, có phải đầu mày có vấn đề không?”
Bạch Linh Miểu vùi đầu trong l*иg ngực Lý Hỏa Vượng khàn giọng hỏi.
Lý Hỏa Vượng cười nhẹ rồi buông Bạch Linh Miểu ra, đi đến Lý Tuế nhỏ giọng mấy câu với nói. Rất nhanh sau đó, Lý Tuế liền ba chân bốn cẳng mở cửa cửa gỗ leo ra ngoài như bạch tuộc đi tìm Màn Thầu chơi cùng.
Sau khi hắn đóng chặt cửa sổ rồi xoay người thì thấy Bạch Linh Miểu phấn khởi bổ nhào về phía mình.
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc ôm lấy nàng định nói gì đó thì lại bị sự trơn nhẵn mềm mại của đối phương chặn lại. Lúc này ham muốn của Bạch Linh Miểu trở nên rõ ràng hơn bất kỳ thứ gì khác trên cơ thể nàng.
...
Sau đó hồi lâu, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường ôm lấy Bạch Linh Miểu đam mặc yếm thêu hoa sen trắng, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh sau cơn mây mưa cuồng nhiệt, họ nhẹ giọng kể cho nhau nghe về những việc mà hai người đã trải qua sau khi xa nhau.
Còn Bạch Linh Miểu vẫn luôn cuộn tròn người dựa sát vào người Lý Hỏa Vượng, nàng vừa nghe vừa thích thú nghịch ngợm cái lắc vàng cuốn dây đỏ dưới mắt cá chân mình.
Nói hoài nói hoài, khi nói đến đoạn Tu Chân Công Pháp có thể biến giả thành thật, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên dừng lại.
“Nếu hai bên đều có thể trở thành thật, vậy thì chẳng phải ta đều sẽ đối xử không tốt với cả Bạch Linh Miểu lẫn Dương Na?”
Lý Hỏa Vượng chìm sâu vào phiền muộn, trước giờ hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này bởi hắn vẫn luôn thấy rắng một trong hai bên chắc chắn là giả, nghĩ cái vấn đề này chỉ tổ tốn thời gian mà thôi.
“Nói đi, sao không nói nữa?”
Bạch Linh Miểu dụi dụi mái tóc của mình vào l*иg ngực Lý Hỏa Vượng.
“Không có gì, những việc bên phía ảo giác ấy chẳng có gì đáng nói cả, trong lúc ta không ở đây, Ngưu Tâm thôn vẫn ổn chứ?”
“Thì vẫn thế thôi, còn thế nào được nữa. ta giúp ngươi mướn thêm mấy người đến cày ruộng, đất trong thôn nhiều quá, chỉ dựa vào Cẩu Oa Triệu Ngũ thì cày không xong nổi, hơn nữa bọn họ cũng không phải người làm nông lâu năm.”
Lý Hỏa Vượng gật gù hiểu rõ, trong đầu hắn nhớ lại những gương mặt lạ lẫm trong ruộng.