Lý Hỏa Vượng nhìn về phía Lý Tuế lúc này, nhưng cái xúc tu nhúc nhích của nó được che đậy bởi một tấm áo tơi vô cùng kín đáo, còn phần đầu thì được che bởi một cái mũ rộng vành lớn có thêm tấm mạng chùm đen.
Nếu là người ngoài không rõ nội tình mà chỉ phán đoán qua vẻ bề ngoài, Lý Tuế mặc áo tơi lúc này nhìn trông giống một tên vừa lùn vừa béo ục ịch.
“Nếu nó không muốn chơi với ngươi thì ngươi chơi cái khác đi, đừng đi trêu ngươi nó.”
Trước kia cần Lý Tuế áp chế ảo giác trong tâm, nhưng giờ hắn không cần nữa nên nhất thời Lý Hỏa Vượng vẫn chưa biết cách xử lý nó thế nào.
Mặc kệ nó tự lực cánh sinh? Lý Hỏa Vượng thực sự không mở lời nổi, từ lúc nó có thần thức đến bây giờ đều do hắn dạy nó từng chữ từng chữ một, nếu nói không có tình cảm gì thì chắc chắn là giả rồi, cho dù nó chỉ là một thứ yêu tà trông vô cùng đáng sợ.
Dù trông nó rất rợn người nhưng tâm ý nó lại vô cùng thuần khiết, rất dễ bị người khác lừa. Ở thế giới này, Hắc Thái Tuế cũng được coi là một phương thuốc, nếu thực sự thả nó đi thì e rằng chẳng mấy chốc sẽ bị kẻ khác bắt đi mất.
“Sau khi vào thôn, dù thế nào ngươi cũng không được cởϊ áσ tơi trên người ra, cũng nhất định không được thò xúc tu ra bên ngoài để tránh dọa cho mọi người sợ.”
“Cha, con biết rồi.”
Lý Tuế ngoan ngoãn đáp.
Những cái xúc tu của nó liên tục nhúc nhích đi theo Lý Hỏa Vượng về phía đầu thôn, phía dưới lớp áo tơi của nó lưu lại một lớp chất nhầy nhàn nhạt.
Hai người dắt theo một con ngựa rồi đem theo một con chó, cách ăn mặc như vậy rõ ràng không phải những người bán hàng rong đi qua thôn, vì vậy họ lập tức thu hút sự chú ý của những người bên trong cánh đồng.
“Lý sư huynh!! Lý sư huynh ngươi trở về rồi!!”
Dương Tiểu Hài kích động không nguôi chạy từng bước từ trong ruộng ra, một vị nữ nhân mặt tròn tò mò đi theo phía sau hắn.
Gặp lại người quen lâu ngày không gặp, Màn Thầu lập tức lắc đầu nguây nguẩy bổ nhào về phía Dương Tiểu Hài.
Dương Tiểu Hài ôm Màn Thầu vào lòng rồi không kìm được hỏi Lý Hỏa Vượng đang dắt ngựa:
“Lý sư huynh, thời gian qua ngươi đi đâu thế? Bọn ta đều rất nhớ ngươi đó, không sso chứ!”
Trong lúc hắn hỏi, những người vây quanh Lý Hỏa Vượng cũng càng lúc càng đông, chờ đến khi bọn họ quay trở lại cổng đại viện của Bạch gia thì gần như toàn bộ người dân trong thôn đều đến rồi.
Cao Trí Kiên trông có vẻ cao hơn trước một cái đầu, hắn đứng giữa đám đông trông như thể hạc đứng giữa đàn gà, hắn mở miệng lắp ba lắp bắp định nói gì đó nhưng lại bị Cẩu Oa tranh lời nói trước.
“Lý sư huynh! Ngươi mau xem này! Đây là vợ ta, ngươi lại nhìn bụng nàng ấy đi, sắp đẻ đến nơi rồi! Ta sắp làm cha rồi!! Hahahaha!”
Tiếng cười vui sướиɠ của Cẩu Oa chưa được bao lâu thì đã bị Xuân Tiểu Mãn đẩy sang một bên.
“Lý sư huynh, cuối cùng ngươi cũng về rồi. Khoảng thời gian gần đây Miểu Miểu thường xuyên nhắc tới ngươi, lo lắng cho ngươi đấy.”
Triệu Ngũ chống cằm phấn chấn nói:
“Lý sư huynh, trong lúc ngươi không ở đây, ta đều giúp ngươi lấy tiền từ quan của Ngưu Tâm thôn. Nhưng không phải ăn không ngồi rồi đâu nhé, bọn ta cũng làm được kha khá đấy!”
Tất cả mọi người đều hào hứng nói đủ thể loại chuyện, thậm chí đến lúc Lý Hỏa Vượng chuẩn bị rời đi, hắn đều gần như quên sạch những câu chuyện mà bọn họ kể.
Lý Hỏa Vượng đứng giữa đám đông, trong lòng hắn dần được thả lỏng, tâm trạng căng như dây đàn giờ đây không còn đeo bám hắn mỗi phút mỗi giây nữa rồi.
“Có thể bởi vì cảm giác này là nhà.”
Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ bụng.
“Haaaaa~Haaaa~tiểu đạo gia à, cuối cùng ngươi cũng về rồi. Nào nào nào, đi xa một chuyến phải đi qua chậu than đuổi điều xui xẻo.”
Lữ Trạng Nguyên cười ha hả mang một cái chậu than đặt trước cửa ra vào.
Tất nhiên là hắn vui rồi, có vị chủ ở lại trấn thủ nơi này khiên hắn an tâm phần nào. Hơn nửa hắn còn là Đông gia của mình nữa, sống trong thôn này nhờ thế mà cũng danh chính ngôn thuận hơn nhiều rồi.
Khi Lý Hỏa Vượng đi qua chậu than vào đại viện Bạch gia liền thấy Bạch Linh Miểu đang tựa vào cửa sổ tầng hai mỉm cười nhìn mình. Dường như người hậm hực bỏ hắn mà đi là một người hoàn toàn khác vậy.
“Về rồi à? Tiểu Hài, đi, bắt một con dê với một con lợn trong chuồng ra thịt đi, tối nay ăn tiệc lưu thủy.”
“Được thôi!”
Dương Tiểu Hài vui sướиɠ đáp một tiếng thật to rồi thả Màn Thầu trong lòng ra, quay người đi về phía nhà bếp.
Lữ Trạng Nguyên gào thật lớn, tất cả mọi người dồn dập đi giúp đỡ nhau mổ dê mổ lợn. Đại viện Bạch gia bỗng trở nên yên ắng hơn hẳn.
“Vị này chính là hồng nhan tri kỷ của Lý huynh à? Vậy ta có cần lánh đi chút không nhỉ?”
Gia Cát Uyên nhìn Lý Hỏa Vượng trên lầu rồi cực kỳ tinh tế đề nghị.
“Né đi cái gì! Ngươi mới đến nên còn chẳng biết giữa bọn họ đã xảy ra những gì, tiếp sau đây mới thú vị này, ta cứ phải gọi là chờ đoạn này nãy giờ.”
Hồng Trung hứng khởi định chạy theo nhưng lại bị Gia Cát Uyên cản lại.
“Vị Tọa Vong Đạo huynh đài này, hay là bỏ đi, đây không phải chuyện quân tử nên làm.”
Gia Cát Uyên ngăn cản hắn.
“Ta vốn còn chẳng phải quân tử, ta là Tọa Vong Đạo mà, ta là kẻ chuyên đi lừa người đấy!”
Song, dù hắn có nói thế nào thì Gia Cát Uyên cũng nhất quyết không để hắn lại gần.