Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 704: Chơi Chó




Vừa được tặng thân phận vừa được tặng chú pháp, cuối cùng còn được tặng Tu Chân Công Pháp, dù thế nào cũng thấy đây là chuyện tốt, thậm chí hại như thế nào thì tạm thời vẫn chưa thấy xuất hiện.

Dường như điều đáng ngờ duy nhất là, Đẫu Mỗ làm vậy chắn chắn phải có mục đích của mình.

“Tại sao nó lại là thế?”

Lý Hỏa Vượng thu thập tất cả những gì liên quan đến Đấu Mỗ trong ký ức của Hồng Trung nhưng cuối cùng cũng chẳng có bất kỳ đầu mối nào.

Quan hệ giữa bọn chúng không phải quan hệ giữa tín đồ và thần thánh, mà là quan hệ giữa tên lừa đảo và kẻ bị lừa.

Tọa Vong Đạo đều biết tất cả những thứ giả dối trên thế gian này đều thuộc về Đấu Mỗ, nó nắm giữ tất cả những điều hư giả.

Trên người mỗi người đều sở hữu một tia hư giả của Đấu Mỗ cũng giống như bất cứ ai cũng đều biết nói dối vậy, đây là điều bắt buộc và cũng nhất định phải có. Còn cách mà Tọa Vong Đạo đạt được sức mạnh chính là lừa mất hư giả thuộc về Đấu Mỗ trong cơ thể mỗi người.

Đương nhiên rồi, hư giả chỉ là một phần trong đó, trong lúc lừa lấy hư giả cũng có thể tiện tay lừa mất trên người người khác thứ gì đó, cũng vì vậy mà tự nhiên lại nảy sinh sự việc.

Tuy nhiên trong Tọa Vong Đạo cũng có điều đang ngờ, chính là chúng làm vậy chỉ vì Đấu Mỗ muốn chúng làm vậy. Vì nó lừa Tọa Vong Đạo lừa nó, từ đó đạt được mục đích của nó.

Còn mục đích của Đấu Mỗ là gì thì kẻ bị lừa như Tọa Vong Đạo chắc chắn sẽ chẳng biết được.

“Có thể Đấu Mỗ biết gì đó.”

Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một mình.

“Lý huynh, tiểu sinh thấy rằng, bây giờ ngươi như vậy nên tránh xa Tọa Vong Đạo chút thì hơn, nhất là Đấu Mỗ, lỡ như Đấu Mỗ để mắt đến ngươi thì quả thực sẽ không dễ giải quyết như vậy nữa.”

“Ngươi cũng biết, Tọa Vong Đạo trước nay không giỏi đối kháng chính diện. bọn chúng vẫn luôn thích trốn trong bóng tối giăng bẫy chứ đừng nói là Đấu Mỗ.”

“Ngươi yên tâm, ta vẫn chưa điên đến mức mất lý trí đâu, sao ta ại đi trêu ngươi Đầu Tử được. Trong lúc cấp bách như này phải tìm một nơi yên tĩnh, yên tĩnh tu luyện Tu Chân Công Pháp khó nhằn này.”

“Chỉ khi tu thành Tu Chân Công Pháp của chúng ta thì Lý Hỏa Vượng ta mới có chỗn dung thân giữa hai thế giới này.”

Dù là gia tăng thực lực thì cũng nên để Gia Cát Uyên dùng giả làm thật, hoặc là thế giới hiện thực biến thành thật, Tu Chân Công Pháp này phải gọi là quan trọng của quan trọng, quá khứ của Hồng Trung trong hắn không thể nào so sánh được.

Gia Cát Uyên gật gù tán đồng.

“Vậy Lý huynh, tiếp sau đây ngươi định thế nào?”

“Ta….”

Sau khi do dự một hồi, Lý Hỏa Vượng lại cất lời nói:

“Ta sẽ về Ngưu Tâm thôn, nơi đó yên tĩnh vắng vẻ, rất thích hợp cho việc tu luyện. Hơn nữa với tình hình chuyển biến như hiện nay, ta cũng hơi lo lắng cho Miểu Miểu họ.

Hơn nữa đây cũng là lời hứa trước kia với Miểu Miểu. Nhân lúc loại bỏ hoàn toàn ảo giác của Tâm Tố tranh thủ về tìm bọn hắn, như vậy cũng coi như là đã thực hiện lời hứa rồi nhỉ.

Vừa nghĩ tới những gương mặt đã lâu không gặp ấy, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt thấy nhớ nhung. Ở thế giới này, họ chính là nỗi lo lắng duy nhất của hắn.

Nói là làm, Lý Hỏa Vượng lập tức quay người lên ngựa chuẩn bị xuất phát đi về Ngưu Tâm thôn.

Nhưng hắn vừa định giơ roi ngựa lên thì đột nhiên thấy thiếu thiếu gì đó.

“Chờ đã, Lý Tuế và Màn Thầu đâu rồi?”

“Lý Tuế! Màn Thầu!”

Lý Hỏa Vượng hô vọng vào cánh rừng xung quanh.

Rất nhanh sau đó, một loạt những sợi xúc tu sền sệt đen sì thò ra từ bụi cỏ, càng ngày càng nhiều, cuối cùng chúng hợp lại thành một đám.

Còn Màn Thầu lúc này đang bị xúc tu cuốn chặt lấy bốn chân cùng miệng và bị Lý Tuế giơ cao lên giữa không trung.

“Ngươi làm gì đấy?”

“Chơi chó.”

---

Lý Hỏa Vượng đội mũ rộng vành dắt theo ngựa yên lặng đứng bên đường nhìn Ngưu Tâm thôn phía xa xa.

Vài tháng trước, cũng đúng vị trí này, lúc đó hắn đứng ở đây, nghĩ xem làm thể nào để giải thích với Bạch Linh Miểu, rằng hắn đã giết cả nhà nàng.

Hôm nay cũng vẫn là vị trí này, hắn đứng ở đây, nghĩ xem làm thế nào để giải thích với những người còn lại trong thôn vể toàn bộ nhưng gì mình đã trải qua trong thời gian không ở đây.

Hắn đạt được mục đích của mình rồi, hắn sẽ không còn bị ảo giác quấy nhiễu nữa. rõ rằng là sắp được gặp lại bọn họ rồi, nhưng không rõ vì trong mà trong òng hắn cảm thấy vô cùng lo lắng bất an.

So với mùa đông lạnh lẽo thì mùa xuân ở Ngưu Tâm thôn lại nhộn nhịp hơn nhiều, trong những cánh đồng xung quanh thôn đều là những người lao động và trâu.

Những người ấy có tuổi đời không cao, trông có vẻ vụng về hậu đậu nhưng lại làm việc vô cùng cần mẫn. Nhưng chẳng rõ vì sao mà bộ dạng những người ấy đều trong chẳng ra làm sao.

“Gâu gâu!”

Tiếng sủa của Màn Thầu kéo ánh mắt của Lý Hỏa Vượng từ phía xa xăm trở về, nhìn chú cho vàng to lớn phía sau, no cong mình lên ngoác miệng sủa về Lý Tuế đang núp trong rừng cây.

Dù Lý Hỏa Vượng đã dạy nó rất nhiều lần nhưng dường như Màn Thầu không tiếp thu được việc này, từ đầu đến cuối tỏ ra địch ý vô cùng mạnh mẽ với Lý Tuế.

“Cha, sao nó lại sủa con? Con thích chơi với nó nhưng nó không thích chơi với con.”