Khi thấy khóe miệng đối phương khẽ run lên, Lý Hỏa Vượng biết mình không nên giải thích gì với hắn cả.
Hắn vốn chẳng hiểu gì về thế giới phía bên kia, bản thân mình nói với hắn Tâm Tố chỉ khiến hắn càng cảm thấy bệnh của mình vẫn chưa chuyển biến tốt hơn.
“Hỏa Vượng à.”
Lời nói của Lý Kiến Thành tràn ngập sự mệt mỏi lẫn chua xót.
“Bố biết con không phân biệt được, không sao đâu, không phân biệt được cũng không sao cả, bố không trách con.”
“Nếu con thích ở bên đó, vậy thì cứ ở bên bển đi. Nếu như vậy khiến trong lòng con cảm thấy thoải mái thì con cứ yên tâm, mọi việc bên đây còn có bố mà, bố vẫn lo được hết.”
Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt thấy chua xót nhưng hắn chẳng nói thêm gì nữa, hắn sợ chỉ cần mình nói thì nước mặt sẽ không kìm được mà tuôn ra.
Hai cha con cứ tiếp tục yên lặng mà ngồi như vậy, mãi cho đến khi quản ngục đi đến mời về, dù mệt mỏi nhưng Lý Kiến Thành vẫn gồng mình đứng dậy xoa xoa đầu Lý Hỏa Vượng rồi quay người rời khỏi phòng bệnh.
---
“Mẹ à, có lẽ con phải trở lại trặng thái điên điên khùng khùng rồi, mẹ yên tâm, chẳng sao đâu, mẹ tin con, sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
“Cứ cách dăm bảy bữa con sẽ kiếm thời gian rảnh tỉnh tạo lại, nếu có chậm thì mẹ cũng đừng lo lắng, có thể do con bị một số việc vặt cuốn lấy.”
“Không, mẹ à, con thực sự không hề phát bệnh, mẹ đừng kích động nhé, mẹ nghe con giải thích.”
Gia Cát Uyên đừng giữa không trung nghi hoặc nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, lắng nghe hắn khẽ thì thầm giải thích với một thân cây cổ thụ cong queo.
“Sao rồi? Lần này được mở mang tầm mắt đúng không? Không phải ai cũng có cơ hội được thấy Tâm Tố lên cơn điên đâu.”
Ảo ảnh Tọa Vong Đạo ra vẻ người từng trải giải thích cho Gia Cát Uyên.
“Trước kia Lý huynh cũng thường như vậy à?”
Gia Cát Uyên nghi hoặc hỏi.
“Ừ, nghe tên hòa thượng nói, trước khi hắn ăn Lý Tuế, cứ dăm ba hôm lại có một trận như vậy.”
Gia Cát Uyên nhìn Lý Tuế đang co quắp lại dưới gốc cây rồi lại nhìn Lý Hỏa Vượng đang lẩm bẩm một mình, hắn không khỏi cảm thán:
“Lý huynh khổ thật, Tâm Tố còn khổ hơn nhiều lần so với Tâm Trọc.”
“Đúng thế, đạo sĩ khổ lắm. suốt cả đoạn đường này, ta ở cạnh nhìn mà xót, nếu không phải ta chẳng thể làm gì thì ta cũng muốn giúp hắn lắm.”
Hòa thượng bên cạnh chem miệng nói.
“Vị đại sư phụ này, tiểu sinh Gia Cát Uyên hữu lễ.”
Mặc dù người này trông giống hệt phương trượng ở Chính Đức Tự của Đại Tề, nhưng Gia Cát Uyên vừa nhìn là biết đây không phải hắn, vị phương trượng ấy vẫn chưa chết mà.
“Hữu lễ? Ồ, ta cũng thế, ta cũng thế. Đúng rồi, ngươi cẩn thận tên không mắt không da mặt kia chút, hắn chính là một tên lừa đảo, hắn lừa ta những mấy lần rồi đấy.”
Gia Cát Uyên mỉm cười nhìn Hồng Trung bên cạnh nói:
“Thấy rồi, người này là Tọa Vong Đạo. Vậy đại sư phụ, vị không đầu kia là ai?”
Nhờ có hòa thượng giới thiệu, Gia Cát Uyên không chỉ biết tên những ảo ảnh khác mà đến cả nguyên nhân vì sao trước kia chúng chết, đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng nắm rõ như lòng bàn tay.
“Vậy có nghĩa là vị Kim Sơn Hoa tiền bối này là do Bành Long Đằng giết phải không?”
“Đạo sĩ nói vậy đấy, nhưng hắn rất ghét nói chuyện với ta, cả ngày bận tới bận lui nên ta cũng chẳng rõ lắm.”
“Vậy vị Kim Sơn Hoa tiền bối này sao lại không có bất kì địch ý nào với Bành tướng quân nhỉ?”
“Cài này sao ta biết được, ta có phải con giun trong bụng tụi nó đâu.”
“Vậy được, tiểu sinh lại hỏi cái khác vậy, ngoài năm người mình ra còn có ai khác không?”
“Có chứ, nghe nói trước bọn ta còn có một tên bị chốc đầu với một nữ nhân, họ đều là ảo ảnh bên cạnh đạo sĩ, nhưng sau đó thì chẳng còn nữa.”
“Vậy tức là Lý huynh có tổng cộng bảy cái ảo ảnh à?”
Gia Cát Uyên gập quạt giấy lại gõ nhẹ vào lòng bàn tay như đang suy nghĩ gì đó,
“Ngươi định làm gì?”
Hồng Trung cau mày nhìn người trước mắt.
“Bây giờ bọn ta đều trở thành ảo ảnh bên cạnh Lý Hỏa Vượng rồi, ngươi còn định suy tính cái gì?”
Gia Cát Uyên phất tay với hắn rồi cười nhưng chẳng nói gì.
“Gia Cát huynh.”
Giọng nói Lý Hỏa Vượng khiến tất cả ảo ảnh đều nhìn về phía hắn.
Mặc dù nam tử trước mặt vẫn mang hình hài như cũ, nhưng không rõ vì sao màtinh thần hắn lại trông có vẻ không giống với trước kia.
“Gia Cát huynh, trừ Đại Tề và Đại Lương, trước kia ngươi có từng gặp ai bị thay đổi quá khứ hông?”
Lý Hỏa Vượng hỏi.
“Chưa từng, khắp thiên hạ có thể gặp được Ti Mệnh đã vô cùng hiếm có rồi, hơn nữa đa số họ đều hoặc là điên rồi hoặc là chết rồi chứ đừng nói là Ti Mệnh đích thân động chân động tay nữa.”
Câu nói của Gia Cát Uyên khiến Lý Hỏa Vượng nhíu mày. Vậy chẳng có lẽ, nếu hắn muốn loại bỏ quá khứ của Hồng Trung thì chẳng còn cách nào nữa ư?
Vừa nhìn là biết bị Đấu Mỗ sửa quá khứ là một chuyện cực kỳ khó thực hiện, nhưng nếu cẩn thận suy xét thì cũng không hẳn như vậy.
Bị Đấu Mỗ thay đổi quá khứ, ngoại trừ thân phận trong quá khứ ra lại thêm một thân phận Tọa Vong Đạo nữa, đồng thời bản thân còn tự nhiên tinh thông bao nhiêu công pháp thần thông cực lợi hại của Tọa Vong Đạo.