Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 702: Bố




Đám giám ngục cũng càu nhàu.

“Dì Tôn à, dì đừng làm khó tụi con nữa. Đây là mệnh lệnh của cấp trên, mặc dù tụi con làm trong biên chế hưởng lương đều đặn, nhưng lương một tháng của tụi con cũng chỉ có vài nghìn tệ thôi, bây giờ giá nhà đã cao hơn trước một nấc rồi, vì để kiếm chút tiền mọn mà liều mạng với con trai dì thực sự không đáng đâu ạ.”

Tôn Hiểu Cầm như định tiếp tục phàn nàn, nhưng sau khi thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình thì nàng lập tức phấn khởi cầm theo hộp cớm đi đến bên hắn.

“Con trai à? Con tỉnh rồi! Nào, ăn cơm thôi, hôm nay mẹ làm canh sườn bí đao mà con thích nhất đó!”

Lý Hỏa Vượng ngắm nghía gương mặt kia của đối phương , gương mặt vô cùng quen thuộc cũng như quá đỗi thân thương ấy.

Chuôi thìa ngắn bằng nhựa múc ra nửa thìa cơm từ hộp đựng thức ăn, rồi lại gắp thêm mấy miếng sườn cùng bí đao, cuối cùng được đặt trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng gắp món ăn tuy đơn giản nhưng lại thơm ngon vô cùng này bỏ vào miệng nhẹ nhàng nhai.

Hắn bình thản thưởng thức món ngon hiếm có này, cuối cùng chẳng cần phải đắn đo rốt cuộc thứ mình đang ăn này là sườn nấu bí đao hay là đinh gỉ bùn đất nữa.

Nhìn những nếp nhăn ở khóe mắt của Tôn Hiểu Cầm, Lý Hỏa Vượng nhẹ giọng nói:

“Mẹ, không cần cứ vây quanh con suốt cả ngày như vậy nữa đâu, bình thường mẹ cũng nên nghỉ ngơi chút đi, sau này con sẽ ngày càng đỡ hơn thôi.”

“Nói linh tinh gì đấy, càng đến lúc này rồi thì bên cạnh con càng không thể không có ai được!”

Nghe đến đây, Lý Hỏa Vượng cũng chẳng khuyên nữa, bởi hắn biết, với tính cách của mẹ mình thì có khuyên gì cũng vô ích.

Hiếm có bữa cơm nào hắn có thể bình thản ăn uống như vậy, trong đó chẳng có bất kỳ điều bất ngờ nào.

Khi hai vị giám ngục canh cửa không khỏi thở dài một hơi, hắn nhìn thấy đồng nghiệp mình dẫn theo một người đàn ông trung niên cỡ bốn mươi năm mươi tuổi đi vào phòng bệnh.

“Không sao, đây là bố của bệnh nhân giường số 13.”

Ba vị giám ngục đồng thời thấy người đàn ông ấy cầm một túi lưới đỏ chứa đầy quýt bên trong đi đến bên giường tên điên cuồng võ.

“Bố.”

Lý Hỏa Vượng nhìn người đàn ông trông có hơi xa lạ, thời gian hắn tỉnh táo không nhiều, thời gian ở cạnh bố mình thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Sao ngươi lại đến đây? Trước khi đến sao không nói với ta một tiếng.”

Tôn Hiểu Cầm vừa trách móc chồng mình vừa kéo cổ tay hắn lôi ra ngoài cửa.

Nhìn qua song sắt cửa sổ, Lý Hỏa Vượng thấy bố mẹ mình chúi cổ vào một chỗ với nhau xì xào nói gì đó, thi thoảng còn lén nhìn trộm về phía mình vài lần.

Lý Hỏa Vượng đăm chiêu nhìn bóng lưng của bọn họ, bộ quần áo mà hai người mua trước đó giờ đây trông thật rộng, bọn họ đều gầy đi rồi.

Năm phút sau, Lý Hỏa Vượng thấy bố mình trở lại căn phòng, còn mẹ hắn thì cầm theo hộp cơm rời đi rồi.

“Ăn quýt không con?”

Hai trái quýt được một bàn tay thô ráp lấy ra từ trong túi lưới đỏ.

Thấy Lý Hỏa Vượng lắc đầu, hắn bóc vỏ quýt đò đặt trên kệ tủ cạnh đầu giường.

“Gần đây thế nào rồi?”

“Ổn ạ, môi trường ở đây khá tốt.”

“Bệnh con sao rồi?”

“Sắp khỏi rồi, con nói thật đó.”

“Ừ, thế thì tốt.”

Hai người cứ câu được câu không, nhưng dần dần chẳng ai nói gì nữa.

Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc rồi, điều này dường như rất bình thường. So với người mẹ đảm nhiệm vai trò mẹ hiền trong nhà thì người bố đảm nhiệm vai trò nghiêm khắc lại không có nhiều thời gian để tâm sự.

Lý Hỏa Vượng yên lặng quan sát bố mình, những tia máu li ti bên trong mắt hắn cùng quầng thâm mắt đã chứng minh hắn không ngủ đủ giấc.

Cổ áo vàng ố và ống tay áo dính mỡ đã chứng minh rất lâu rồi hắn không mua quần áo mới.

Còn bộ tóc hơi hói của hắn đã có nhiều sợi bạc trắng hơn quá khứ rất rất nhiều, bộ râu thì cũng phải mấy ngày không cạo rồi.

Mà người đàn ông này, là bố của mình, Lý Kiến Thành.

Nhìn đứa con trai bị trói chặt trên giường bệnh của mình và cả những vết sẹo cắt ngang mặt của hắn, Lý Kiến Thành thở dài thườn thượt. hắn thò tay vào túi áo mình lấy ra một bao thuốc lá co dúm, rồi lại lấy từ bên trong bao thuốc ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau cùng dùng cái bật lửa trong suốt màu xanh lục đốt phần đầu.

Rít một hơi thuốc thật dài rồi lại chầm chậm nhả khá ra, dường bị khói làm cay, mắt hắn có hơi ươn ướt.

“Sư phụ, xin lỗi, bây giờ trong khu giam giữ cấm hút thuốc, phiền anh phối hợp một chút.”

Nghe thấy lời nhắc nhở của cảnh ngục từ phía cửa, Lý Kiến Thành vội vàng dập điếu thuốc trong tay, hắn ngó nghiêng xung quanh nhưng không tìm được gạt tàn, cuối cùng đành gói vào trong miếng vỏ quýt.

“Bố, chẳng phải bố cai thuốc rồi sao? Sao lại hút nữa rồi?”

Lỳ Kiến Thành cười cười rồi nhét bật lửa trong tay vào lại trong túi.

“Trong lòng có tâm sự chứ sao, không sao, thuốc lá rẻ, không tốn bao nhiêu tiền đâu.”

“Con không nói tiền, mà là sức khỏe.”

Thật lâu sau đó, Lý Kiến Thành lại thở dài một hơi nói:

“Do bố quá tệ, bố đã không phát hiện ra con bị chứng bệnh này. Bố tra trên mạng rồi, những bệnh liên quan đến tâm thần này phải chữa trị càng sớm càng tốt. nếu trước kia phát hiện ra, có lẽ bây giờ sẽ không….”

“Bố à, chuyện này không phải do lỗi của bố!”

Lý Hỏa Vượng thật sự không nhịn nổi nữa mà cắt ngang lời hắn.

“Đây là vấn đề về thể chất, nếu con đã là Tâm Tố thì đây là số của con rồi, trốn cũng không trốn được. Bố cũng không cần phải tự trách, con sẽ giải quyết ổn thỏa thôi, bố yên tâm đi.”