Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 654: Trốn Thôi




“Ngươi nói gì?”

Nam Cung kinh ngạc nhìn tên nam nhân trước mặt, mặc dù da mặt của hắn không còn nhưng mặt nạ trên mặt hắn cùng Yêu Bài trong tay đã biểu lộ thân phận của hắn.

Mấy tháng trước sau khi hắn đến đây một lần nhưng rồi lại chẳng xuất hiện thêm lần nào nữa khiến hắn tượng rằng đã xảy ra chuyện gì chứ.

Vậy mà không ngờ rằng hôm này vừa quay lại đã nói ra những lời như toàn bộ Tọa Vong Đạo đều đang ở Thượng Kinh.

“Nhĩ Cửu, không được nói bừa như vậy, ngươi có biết mức độ nặng nhẹ của câu này là như thế nào không? Nếu như là giả thì có khi ngươi sẽ phải vào ngục đấy!”

Nam Cung cảnh giác nói với Lý Hỏa Vượng.

“Đó là điều đương nhiên! Nam Cung huynh, đây hoàn toàn là sự thật, cách đây không lâu chính mắt ta đã nhìn thấy Bắc Phong!”

Lý Hỏa Vượng nói với thái độ cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu những lời mà Bắc Phong nói không sai thì toàn bộ Tọa Vong Đạo đều đã đến Thượng Kinh. Vậy trừ đi Vạn Bính Điều, có tổng một trăm lẻ tám tấm, ngoài ra còn có mười sáu tấm Tứ Hỉ gồm Đông Tây Nam Bắc Phong, mười hai tấm Tam Nguyên Trung Phát Bạch. Cộng tổng lại có tất cả một trăm ba mươi sáu tên Tọa Vọng Đạo!*

(*Tất cả đều là tên các quân mạt chược.)

Chưa nói đến đối phó Tam Nguyên Tứ Hỷ thần bí khó lường, cho dù là Tọa Vong Đạo tầm thường nhất thì liên thủ lại cũng rất khó đối phó.

Quan trọng hơn cả, Bắc Phong đã nói rồi, lão Đại của Tọa Vong Đại - Đầu Tử cũng đến rồi.

Lý Hỏa Vượng không biết mạt chược chơi như thế nào, nhưng hồi nhỏ khi đến Tết, hắn từng xem mẫu thân mình là Tôn Hiểu Cầm đánh qua, theo hiểu biết của hắn thì thông thường bộ môn mạt chược này đều được dùng hai quân để chơi!”

Kẻ địch vừa đông vừa hùng mạnh như vậy, nếu chỉ dựa vào sức của một mình mình đối kháng thì đó là chuyện viển vông không cần bàn cãi, nhất định phải kéo đám quái vật khổng lồ Giám Thiên Ti này về bên phía mình mới có cơ thắng.

Cũn chỉ có như vậy, nhân lúc bọn chúng giao thủ, một mình một chiến tuyến như hắn mới có thể làm ngư ông đắc lợi.

Hắn phải phí trăm cay nghìn đắng để gia nhập Giám Thiên Ti, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch rồi.

“Nam Cung huynh, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, sao ta có thể nói bừa được chứ! Lúc này toàn bộ đám Tọa Vong Đạo ấy đều đổ bộ hết lên Thượng Kinh, chắc chắn không có chuyện chúng chỉ đi dạo một vòng rồi rời đi, chắc chắn bọn chúng phải có toan tính gì đó! Ngươi cũng biết đấy, bọn chúng có thể chỉ vì đùa cợt mà từng có thể khiến cả một đất nước vong quốc đó!”

Câu nói này của Lý Hỏa Vượng khiến Nam Cung còn đang do dự lập tức quyết định.

“Chuyện này liên lụy quá nhiều rồi, lên trên bẩm báo, ngươi cứ đợi trước ở đây.”

Nói rồi, hắn cau mày nghiêm nghị lập tức đi ra phía cái tủ gỗ, vội vàng đi về phía cánh cửa gỗ bên trái.

Nhìn Nam Cung rời đi, Lý Hỏa Vượng nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong. Hắn cũng biết Nam Cung chỉ là một tên chuyển lời mà thôi, hắn vốn chẳng thể giải quyết một việc lớn như vậy, có thể thuyết phục Giám Thiên Ti được hay không thì phải đại nhân vật tiếp theo mới là mấu chốt.

Lý Hỏa Vượng đi đi lại lại trong căn phòng trống trải, trong lòng hắn không ngừng suy nghĩ tiếp theo nên dùng lí do gì thuyết phục đối phương.

“Tất cả Tọa Vong Đạo đều đến rồi à?”

Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên truyền ra từ bức bình phong bên trái.

Lý Hỏa Vượng ngoảnh đầu nhìn cái bóng to lớn hắt lên bức bình phong nhưng không trả lời gì cả, ở Giám Thiên Ti này hắn chẳng có lấy một người bằng hữu.

Giọng nói phía sau bức bình phong lại vang lên.

“Haha, bây giờ cái Thượng Kinh này đang trong thời buổi loạn lạc, xem ra chúng ta phải đi Hậu Thục trốn thôi, may mà giờ vẫn còn kịp.”

Ngữ khí của câu nói này khiến Lý Hỏa Vượng nhớ đến hành động hai người Thác Bạt Đan Thanh và Ký Tương. Bây giờ nhớ lại, mấy lão già đời này có vẻ đã nhìn trước được điềm báo.

Lúc đầu khi đi bắt Tâm Trọc, lúc đó hắn nói rằng định làm nốt mối làm ăn ấy rồi sẽ chuẩn bị đi Thanh Khâu lánh tai ương. Nhưng cuối cùng hắn lại chẳng trở về.

Còn lão thái giám Ký Tương thì chẳng cần nói nữa, hắn tặng hẳn căn nhà trong Thượng Kinh cho mình rồi lập tức, trong ba sáu kế chuồn là thượng sách.

“Vị huynh đài này, liệu ngươi có biết, vì cớ gì mà những tên Tọa Vong Đạo ấy lại huy động lực lượng đến Thượng Kinh?”

Lý Hỏa Vượng hỏi người phía sau bức bình phong.

“Haha, ngươi không biết quan gia đang làm gì ư? Không biết thì càng tốt, trên đời này khó mà có lúc hồ đồ lắm.”

Dứt lời, người phía sau bức bình phong tạm thời không lên tiếng nữa.

Song, Lý Hỏa Vượng không dễ dàng gì mà bỏ qua. Trong tình cảnh gió mây cuồn cuồn trước mắt này, bản thân hắn lại không hề biết bên trong đám mây kia rốt cuộc là gì.

Nhưng khi hắn cất bước đi về phía sau bức bình phong kia lại phát hiện chẳng có người nào mà chỉ có một bình rượu to cỡ cái đầu người cạnh tượng hòa thượng béo mập với cái gốc cây khô héo trên chiếc bàn thấp.

Nửa thân trên của hòa thượng trông vô cùng vui vẻ, miệng cười lớn cùng cái bụng phệ trông cực kỳ hài hước, nhưng nửa thân dưới lại không được điêu khắc như vậy mà được đặt một cái gốc cây lớn thô kệch vặn vẹo màu đen lộ hẳn ra ngoài.