Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 655: Giám Thừa




Nửa thân trên vô cùng có trận tự kết hợp với nửa thân dưới lộn xộn trông vô cùng rầy rà.

“Nhĩ Cửu!! Người đâu rồi?”

Nghe thấy Nam Cung gọi từ bên ngoài, Lý Hỏa Vượng lại liếc phần gốc khô của hòa thượng thêm lần nưa rồi quay người ra khỏi tấm bình phong.

“Nam Cung huynh, ta ở đây!”

“Mau tới đây, Giám Thừa đại nhân muốn gặp ngươi!”

Nghe thấy trong lời nói của Nam Cung có một chút lo lắng, Lý Hỏa Vượng hơi giật mình nhưng rồi cũng nhanh chóng gật đầu đi theo.

Hắn không hiểu rõ về chức vụ điều nhiệm ở Giám Thiên Ti, nhưng nếu có thể giải quyết toàn bộ việc của Tọa Vong Đạo thì thân phận vị Giám Thừa đại nhân này chắc chắn không tầm thường.

“Cho này, mặc vào. Đi gặp Giám Thừa đại nhân mà trông ngươi như vậy thì đúng là chướng ngại thưởng thức.”

Nam Cung đưa cho Lý Hỏa Vượng đã bị thiêu cháy hết y phục một chiếc áo bào màu ghi.

Lý Hỏa Vượng nhận lấy rồi cẩn thận che kín hết những vết sẹo từ trên xuống dưới của mình.

“Đi gặp Giám Thừa đại nhân thì có gì nói nấy, đừng có mà thêu dệt bữa bãi, hắn nhìn ra đấy.”

Câu này khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng giật mình, đối phương có thể nhìn rõ nhân tâm sao?! Vậy nếu như lúc đối diện với hắn mà mình nghĩ lung tung thì chẳng phải sẽ bị hắn nhìn ra mình là Tâm Tố?

“Xin hỏi, sư xuất môn của vị Giám Thừa đại nhân này là phái nào?”

Giám Thừa đại nhân không giống ta với ngươi, hắn là Nho gia đệ tử. Nho gia đệ tử kính Quỷ Thần Nhi Viễn Chi, không tu luyện bất kì phép thần thông nào.

“Chỉ là một phàm nhân bình thường?!”

Lý Hỏa Vượng suýt thì tưởng mình nghe nhầm, thì ra cấp cao chưởng quản nhiều Giám Thiên Ti khắp Đại Lương như thế lại chỉ là một người bình thường.

“Ngươi chỉ dựa vào những thuật vô hình kia để giải quyết tất cả mọi việc à? Non quá non rồi, những người ấy sinh mà bất phàm, cho dù không có những thứ ấy mà chỉ dựa vào phỏng đoán lòng người cũng có thể giải quyết vấn đề, Giám Thừa đại nhân chính là người đã lừa được Tọa Vong Đạo.”

Lý Hỏa Vượng đã tiếp xúc với Tọa Vong Đạo rất nhiều lần rồi, đương nhiên hắn hiểu rằng kẻ nào có thể lừa được Tọa Vong Đạo phải là sự tồn tại sánh ngang với yêu quái.

Sắp phải gặp một người như vậy khiến Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy hồi hộp, hắn bắt đầu tính toán nên trò chuyện với đối phương như thế nào.

Đi theo Nam Cung trong hành lang bằng gỗ một lúc, một cánh cửa lớn được đặt Thạch Cổ hai bên hiện ra trước mắt Lý Hỏa Vượng, còn hai vị vệ binh trầm mặc đứng hai bên trông như thể môn thần.

Sát khí nồng nặc trên người đã chứng minh thân phận của họ.

Lại đi theo Nam Cung xuôi theo mấy cánh cửa trong căn phòng nghiêm ngặt, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa của thư phòng.

“Bẩm Giám Thừa đại nhân, Nhĩ Cửu đã được đưa đến.”

Nam Cung cùi người xuống tôn kính hành lễ với cánh cửa gỗ.

---

“Ngươi quay về đi, để mình hắn đi vào.”

Một giọng nói già cỗi và đầy vẻ uy nghiêm từ trong phòng vọng ra…

“Vâng.”

Nam Cung khó hiểu nhìn Lý Hỏa Vượng đầy thận trọng, sau đó quay người rời đi.

Nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt trước mặt, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Bên trong phòng không lớn lắm, trông có vẻ là một thư phòng bình thường, kệ sách bên trái chất đầy cách loại sách giấy và tranh, tường thì giống hệt tường trúc khi ấy của Gia Cát Lượng, không phải thư pháp mà là tranh vẽ.

Nếu nơi này không giấu tuốt trong Giám Thiên Ti, Lý Hỏa Vượng cũng sẽ nghĩ đây là thư phòng của một vị học giả nào thôi.

“Nhĩ Cửu tham kiến Giám Thừa đại nhân!”

Lý Hỏa Vượng cúi đầu hành lễ với người đối diện.

“Ngươi là Nhĩ Cửu? Ngẩng đầu lên ta xem.”

Khi đối phương nhìn thấy rõ gương mặt không có máu và thịt của Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng cũng nhìn rõ dung mạo của vị Giám Thừa.

Một lão già trung niên gầy gò cùng với bộ râu dê là ấn tượng đầu tiên của Lý Hỏa Vượng về Giám Thừa.

So với diện mạo, quần áo trên người Giám Thừa không có điểm nhấn nào, chỉ có một chiếc áo choàng màu tím bình thường, ông ta đeo một miếng ngọc bội ở eo.

Lúc này ông ta đang đứng trước bàn, tay cầm cây bút màu đỏ chu sa phê duyệt gì đó. Lò sưởi nhỏ bên cạnh đang đun trà, làm cho không khí trong phòng ấm áp hơn ngoài trời rất nhiều.

Nhớ tới những lời của Nam Quan, trong lòng Lý Hỏa Vượng thắt lại, xoay người cúi đầu:

“Bẩm Giám Thừa đại nhân, toàn bộ thành viên của Tọa Vọng Đạo giờ đây đều đã có mặt…”

“Sáng sớm hôm nay, tiểu tử nhà người với người kể chuyện cùng tiến vào thành sao?”

Lời nói tựa mây bay của Giám Thừa trong phút chốc đã cắt ngang câu nói và dòng suy nghĩ của Lý Hỏa Vượng.

Giám Thừa thong thả đặt cây bút màu chu sa trong tay lên giá gác bút hình núi bằng ngọc, dùng một tay nhấc con ấn gỗ đào, to bằng lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng đóng dấu nó lên tờ giấy trước mặt.

Trong lòng Lý Hỏa Vượng run sợ, nhưng hắn vẫn không chịu im miệng. Hắn lập tức kể chuyện lục đυ.c giữa Tọa Vọng Đạo và Gia Cát Lượng, cùng với chuyện vì sao hắn biết được chuyện toàn bộ Tọa Vọng Đạo đến Bắc Kinh thông qua lời của họ, hắn kể hết một lượt.

Những điều Lý Hỏa Vượng nói toàn bộ đều là sự thật, không có nửa lời giả dối. Hắn chỉ giấu một số chi tiết mà Giám Thiên Ti không cần biết đến mà thôi.

“Ừm, lão biết rồi.”

Đối mặt với tin tức tất cả thành viên của Tọa Vọng Đạo đến Bắc Kinh, sự điềm tĩnh của Giám Thừa hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Lý Hỏa Vượng.