Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 653: Rời Đi




Hoàng đế Đại Lương? Lý Hỏa Vượng nghĩ ra rồi, công việc tìm kiếm Tâm Trọc của Ký Tương, còn có chiến thuyền chằng chịt vết thương trên biển cùng với vị hoàng đế tiền nhiệm bị trảm ở ngay ngã tư đường.

Hắn đã sớm biết toàn bộ Đại Lương đều đang rục rích muốn hành động như thể đang âm thầm xảy ra chuyện gì đó. Cho dù bây giờ hoàng đế Đại Lương đang làm gì thì chắc chắn Tọa Vong Đạo đã nghe được phong thanh cùng tham gia vào rồi.

“Đi cùng ba tên Tọa Vong Đạo Bắc Phong còn có những người khác phải không?”

Lý Hỏa Vượng kiên nhẫn hỏi tiếp.

Bắc Phong tuyệt nhiên không kháng cự, hắn trình bày với Lý Hỏa Vượng như thuộc làu làu trong lòng bàn tay.

“Cả một đám bọn ta có ba tên Bát Điều, hai tên Cửu Điều, bốn tên Bắc Phong, còn có….hai tên Hồng Trung, hahaha.”

Khi nói đến Hồng Trung, gương mặt Bắc Phong mang theo nụ cười cổ quái nhìn chằm chằm Lý Hỏa Vượng.

“Chát!”

Lý Hỏa Vượng vả vào mặt hắn.

“Bớt dùng trò này đi! Những tên Tọa Vong Đạo khác đã dùng đủ nhiều với ta rồi, không có tác dụng đâu!”

Mãi đến khi Lý Hỏa Vượng hỏi đến mức không còn bất cứ giá trị nào rồi mới đứng dậy.

“Lý huynh, ngươi hỏi xong rồi à? Ngươi không dùng người này nữa đúng không?”

Gia Cát Uyên phe phẩy cây quạt giấy đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng hỏi.

Thấy Lý Hỏa Vượng trầm ngâm gật đầu, Gia Cát Uyên cầm bức tranh trong tay giơ lên không trung vừa lắc, thi thể Tâm Trọc trong sơn thủy xuất hiện giữa không trung.

Giấy vẽ dài dài vây quanh trên đầu Bắc Phong xoay vài vòng, gương mặt Bắc Phong dưới mặt đất dần trở nên mơ màng, tất cả những thứ liên quan đến Đại Lương trong tiềm thức hắn đang nhanh chóng biến mất.

Đồng thời, tuổi tác lẫn gương mặt hắn đều đang thay đổi, cơ thể vốn to lớn của bà giờ đây lại dần thu nhỏ lại, cuối cùng trở thành một bà lão nhỏ nhắn.

Bà run rẩy đứng dậy, quên hết toàn bộ những chuyện vừa xảy ra, ngơ ngác nhìn những người lạ mặt trước mắt rồi vội vã khoát tay chạy về phía cửa ra vào.

“Đây là đâu vậy trời, lão đầu ơi, mau đến đây!”

“Ấy ấy ấy, lão nhân gia, bà chậm thôi, không ai ăn thịt bà đâu.”

Gia Cát Uyên dìu bà về phía cổng Lương phủ.

Khi hắn xong việc quay lại thì thấy Lý Hỏa Vượng đang nhíu mày suy tư, hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi:

“Lý huynh, sao rồi? Nhưng lời của Bắc Phong có ích gì cho ngươi không?”

Lý Hỏa Vượng gật đầu nói:

“Có ích, nhưng không thể tin hết toàn bộ, ta hiểu Tọa Vong Đạo, cho dù chúng có dùng lời nói thật thì vẫn có thể lừa người khác như thường.”

“Vừa rồi những gì hắn nói chắc chắn là thật, nhưng ta dự tính chắc chắn trong đó có một số chi tiết hắn vẫn chưa nói, hoặc một số những lời nói thật nhưng lại dùng những từ dễ gây hiểu lầm để diễn đạt.”

Sau khi suy tư sơ sơ một lúc, Lý Hỏa Vượng ngoảnh liếc những người Đại Tề trong phòng rồi hạ thấp giọng nói với Gia Cát Uyên:

“Gia Cát huynh, xin thứ lỗi, ta có việc cần rời đi một lát.”

Như thể sợ Gia Cát Uyên hiểu nhầm, Lý Hỏa Vượng nói tiếp:

“Không phải ta nói lời không giữ lời mà chuyện này quan trọng vạn phần, chờ ta giải quyết xong sẽ trở lại giúp ngươi.”

“Không sao không sao.”

Gia Cát Uyên trở nên khoát đạt lạ thường.

“Nếu đã biết Bắc Phong giờ đang ở U Đô, bước tiếp theo ngươi định chuẩn bị thế nào?”

“Lần này tất cả Tọa Vong Đạo đều đến rồi, một mình ta chắc chắn không đấu lại được bọn chúng. Vì vậy ta nghĩ ra một cách này, dù có tác dụng hay không thì cứ định thử xem.”

Gia Cát Uyên gật đầu.

“Được, ngươi giải quyết việc của ngươi đi. Nếu có gặp chuyện gì khó nhằn thì nhớ đến tìm ta.”

Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy ấm áp. Gia Cát Uyên được xem như là người tốt hiếm có trong thế giới hỗn loạn này.

“Được.”

Hắn trịnh trọng hành lễ với Gia Cát Uyên, xoay người xông vào màn đêm bên ngoài Lương phủ.

Lý Hỏa Vượng không đi đến nơi nào khác mà đạp ngói trên nóc nhà không ngừng thay đổi vị trí, lao thẳng về phía tây nam.

Độ cao như vậy ngay lập tức thu hút một vài con mắt, nhưng sau khi Lý Hỏa Vượng giơ cao Yêu Bài của mình lên thì chẳng có ai dám ra mặt ngăn cản.

Sau hai nén hương len lổi giữa các tòa nhà, cuối cùng hắn cũng đến được Giám Thiên Ti. Canh cửa buổi đêm lúc này không phải Mặc gia với con chim trên vai mà đổi thành một nữ nhân dán tấm bùa đen trên trán, người gầy như que củi mặc cái váy bằng vải bố.

Màu da biến thành màu đen khắp các đường nét trên gương mặt của nàng như thể có bị thứ giống như lớp bùn đất chặn lại, trong căn phòng trống trải chỉ có một người như vậy kì thực kì dị lạ thường.

“Mau cho ta vào. Có chuyện quan trọng!”

Lý Hỏa Vượng dùng ngữ khí gấp gáp nói với nữ nhân kỳ quái ấy.

Nữ nhân ấy không động đậy, “Cạch”, ám môn xuất hiện trên bức tường bên cạnh hắn.

Lý Hỏa Vượng vội vàng xông vào bên trong, dựa theo trí nhớ của mình lục tìm căn phòng lúc đó.

Đến khi hắn tới đại sảnh tràn đầy bình phong ấy lần nữa, phát hiện bên trong đã ít người hơn trước rất nhiều, chỉ còn ánh nến le lỏi nơi góc tường lẻ tẻ bình phong.

Lý Hỏa Vượng không quan tâm những chuyện khác, hắn xuyên thẳng qua phiến phiến những lớp bình phong đến trước người quản sự đã từng gặp mặt một lần trước đây, vô cùng lo lắng nói:

“Nam Cung huynh, xảy ra việc lớn rồi! Tất cả Tọa Vong Đạo đều đổ bộ lên Thượng Kinh rồi!”