Xém chút nữa là Lý Hỏa Vượng không thở nổi một hơi. Nếu có chuyện gì càng khó chịu hơn không có gì, thì chính là cảm giác đạt được ngay trước mắt rồi lại biến mất lần nữa.
“Ngươi thích kể chuyện như vậy mà sao trước kia không nói với ta chuyện quan trọng như có tới bốn Bắc Phong?”
Gia Cát Uyên nắm chặt cây quạt giấy trong tay rất lấy làm tiếc gõ vào trán.
“Ấy, ta còn tưởng ngươi biết chứ, không ngờ rằng ngươi lại không biết chuyện này, bây giờ ta nói cũng không muộn.”
“Thực ra ngươi cũng biết đấy, đối với người ngoài, những tên Tọa Vong Đạo biết thay hình đổi dạng, bọn chúng hướng tới chỉ cần một khuôn mặt để trưng ra, nhưng ở sau lưng, thực ra một gương mặt này có tới bốn kẻ dùng chung. Vì vậy người ngoài đều tưởng rằng mỗi quân Tọa Vong Đạo chỉ có một người.”
“Mấy tên có cùng quân không ngừng thay đổi vị trí, nhờ chiêu này mà Tọa Vong Đạo đã lừa không biết bao nhiêu người.”
Mãi mới bắt được Bắc Phong mà trong thoáng chốc lại chẳng còn chút giá trị nào. Một luồn máu nóng xộc thẳng lên đầu Lý Hỏa Vượng khiến hắn rút con dao găm đang cắm ở bụng Bắc Phong ra rồi run rẩy cắm phập vào tim hắn.
Khóe miệng Bắc Phong không ngừng rỉ máu, hắn đau đến mức nhăn nhúm mặt lại. nhưng hắn chẳng bận tâm chút nào mà ngược lại lại khinh miệt nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Hahaha…Áo Cảnh Giáo phải không? Một đám đần tự cho mình là đúng.”
“Lý huynh, ngươi có thể không giết hắn, ta giữ hắn lại cho ngươi vì có thể hắn sẽ biết gì đó.”
Lý Hỏa Vượng nhìn nụ cười kiêu ngạo của Bắc Phong, ngọn lửa trong lòng hắn không tài nào dập nổi, nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gắng ém ngọn lửa ấy lại.
“Hỏa Áo Chân Kinh” được nhặt từ dưới đất lên, Lý Hỏa Vượng bắt đầu trị thương cho Bắc Phong.
Thấy hành động của đối phương, miệng cười của Bắc Phong càng ngoác rộng hơn.
“Quào? Không giết ta nữa à? Vậy là có điều cần xin ta ha, hahahaha.”
Đến khi miệng vết thương ở bụng Bắc Phong được một lớp sẹo bao bọc lại, Lý Hỏa Vượng một lần nữa nhìn lại ngoại hình của tên tù binh này, xem ra ngoại hình của Bắc Phong là hình hài của một ông lão bình thường.
Việc đã đến nước này, có thêm thất vọng lẫn tức giận cũng đều vô dụng, thay vì để thời gian hao phí vào việc đó thì chi bằng ngẫm lại làm sao mà mất bò mới lo làm chuồng.
“Nếu ngươi là một trong những Bắc Phong thì bốn người các ngươi dùng chung một khuôn mặt, vậy ba tên Bắc Phong còn lại ở đâu? Chắc hẳn ngươi phải biết chứ hả?”
Lý Hỏa Vượng cất lời hỏi.
“Hahahaha, xem ra ta đoán trúng phóc rồi. Nếu tìm lão Tứ thì thân phận tên tiểu tử nhà ngươi chắc hẳn phải là Tâm Tố nhỉ? Ngươi muốn hắn cho ngươi làm cách nào để thoát khỏi Tâm Tố Mê Võng chứ gì?”
Vị Bắc Phong đây đã vạch trần mục đích của Lý Hỏa Vượng.
Thấy đối phương không nói, Lý Hỏa Vượng bày từng món đạo cụ ra trước mặt Bắc Phong.
“Ta khinh thường nhất là lũ Áo Cảnh Giáo các ngươi đấy, cứ tới tới lui lui dùng mãi một chiêu không động não tí nào. Được thôi, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng mà…”
Nói đến đây, khóe miệng Bắc Phong khẽ nhếch lên, đuôi mắt hắn cong cong nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Nhưng mà, ta dám nói thì tên tiểu tử nhà ngươi có dám tin không? Đừng quên ta là Tọa Vong Đạo đấy nhé, ha~ha~ha~”
---
Nghe được lời nói nửa uy hϊếp nửa trêu đùa của Bắc Phong, Lý Hỏa Vượng liếc hắn rồi quay đầu nhìn Gia Cát Uyên bên cạnh.
“Gia Cát huynh, liệu có thể làm phiền ngươi dùng món pháp khí ấy ngăn chặn kẻ này nói dối.”
Hẵn cũng nhìn ra rồi, trước khi bản thân hắn tu luyện thành công Tu Chân công pháp thì Lão Hoàng Lịch có thể ngăn chặn tất cả mọi lời nói dối của Gia Cát Uyên mới là khắc tinh thực sự của Tọa Vong Đạo.
Chỉ cần có hắn ở đây thì mấy trò lừa gạt lòng người của Tọa Vong Đạo không có cửa dùng đến.
‘Lão Hoàng Lịch vẫn chưa mất công hiệu đâu, Lý huynh cứ việc hỏi, bây giờ hắn không thể nói dối được.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng ngồi sụp xuống nhìn chằm chằm ánh mắt nghiền ngẫm của đối phương nói:
“Giờ sao? Vẫn không chịu nói à? Có cần ta mời Gia Cát huynh viết lại một hàng Kỵ Vô Ngôn?”
“Ta không phải đứa trẻ ba tuổi, ngươi không cần phải hù dọa ta. Bọn họ vào thành rồi, ba người Bắc Phong còn lại vào thành rồi.”
“Đừng bỏ qua tiểu tiết! Vào cái thành nào!”
“Ha, còn là cái thành nào nữa, vào Thượng Kinh.”
“Vậy bây giờ bọn chúng ở đâu?”
Lý Hỏa Vượng tiến một bước gặng hỏi.
“Trưa qua lúc bọn ta tách nhau là ở đông Hoàng Thành, còn bây giờ họ đang ở đâu thì ta không biết nữa.”
“Lúc này Tọa Vong Đạo các ngươi lên Thượng Kinh làm gì? Nơi này là đại bản doanh của Giám Thiên Ti, chẳng lẽ các ngươi không sợ toàn quân sẽ bị diệt sạch à?”
“Haha, sợ á? Tọa Vong Đạo trêu trời chọc đất tự đùa giỡn chính mình, xưa nay chưa hề sợ ai, trước kia bọn ta không đến chỉ vì thấy nơi này vô vị mà thôi.”
“Đừng chuyển chủ đề, nói mau, mục đích các ngươi đến Thượng Kinh là gì!”
Ngữ khí Lý Hỏa Vượng nặng thêm.
Nhìn gương mặt hoàn toàn thay đổi của Lý Hỏa Vượng,biểu cảm Bắc Phong cực kỳ bỉ ổi, hắn nói bằng ngữ khí nhẹ nhàng:
“Đầu tử lão Đại sai bọn ta đến đây vì nói hoàng đế Đại Lương đang làm này làm kia sau lưng, sai bọn ta đến đây xem xem có nước trêu ngươi hay không.”
“Còn việc hoàng đế Đại Lương đang làm gì, hahaha, chuyện này các ngươi hẳn phải rõ hơn ta chứ nhỉ? Ta cũng vừa mới đến, chắc cũng không biết nhiều như các ngươi.”