Ngay khi Lý Hỏa Vượng càng nghĩ càng rối, Gia Cát Uyên bất giác cất lời nói:
“Điều này rất khó hiểu ư? Tiểu sinh nói rồi, Đại Tề là thật, Đại Lương mới là giả. Chẳng qua các ngươi không phân biệt được mà thôi.”
“Không không không.”
Lý Hỏa Vượng vội vàng lắc đầu rồi lại lùi về sau mấy bước, hắn kiên nhẫn nói:
“Gia Cát huynh không cần nói nữa, cho dù Đại Tề có là thật thì lần sau tốt nhất ngươi cứ giữ Tọa Vong Đạo lại một lúc, chờ ta thẩm vấn xông rồi ngươi hắng cho hắn đến Đại Tề.”
Thẩm vấn chuyện gì?”
Khuôn mặt Gia Cát Uyên nở ra một nụ cười suy tư.
“Tất nhiên là thẩm vấn xem trước mắt Bắc Phong ở đâu, rốt cục thực lực của hắn ra làm sao!”
Lý Hỏa Vượng thấy tiếng hơi lớn, hắn hít một hơi thật sâu cố gắng kìm nén phiền não trong lòng.
“Gia Cát huynh, ngươi đừng trách ta nóng vội, nhưng bây giời ta không có bất kì manh mối nào cả, thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa.”
Gia Cát Uyên gật gù hiểu rõ, ngay sau đó hắn giơ bức tranh tô nhàn nhạt trong ta lên lắc lắc.
“Xoẹt xoẹt”
Bức tranh vải màu trắng trải ra, một người đang thoi thóp lắn cuồn cuộn ra.
“Lý huynh, đây chính là Bắc Phong.”
---
“Đây chính là Bắc Phong? Bắc Phong mà ta đã ấp ủ kiếm tìm bấy lâu nay?”
Nhìn nam nhân đang thoi thóp trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng có cảm giác như mình đang nằm mơ, đầu hắn ong cả lên như khi uống rượu.
Kể từ khi biết trong tay Bắc Phong có cách thoát khỏi ảo giác và khống chế Tiên Thiên Nhất Khí trong người, Lý Hỏa Vượng đã nghĩ không biết bao nhiêu ngày đêm rằng, khi mình tìm được hắn thì trông hắn sẽ như thế nào.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể ngờ rằng, khi Bắc Phong xuất hiện trước mặt mình lại là cục diện như thế này.
“Hắn? Hắn thật sự là Bắc Phong? Gia Cát huynh, ngươi thật sự không nhận sai chứ?”
Lý Hỏa Vượng ngỡ ngàng nhìn Gia Cát Uyên.
“Ừ, không sai đâu, người này chính là Bắc Phong. Hắn ẩn mình trong đám thái giám ấy bị ta bắt gặp rồi, nhưng mà….”
Hai tay Lý Hỏa Vượng run rẩy chắp lại trước mặt Gia Cát Uyên, hắn trịnh trọng nói một câu:
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được!”
Nói rồi hắn lập tức ngồi xuống cẩn thận dìu Bắc Phong dậy rồi móc ra con dao găm rạch da mặt hắn ra.
Sau khi giở ra vài lớp, khi nhìn miếng mạt chược bằng máu thịt khắc chữ Bắc Phong hiện ra trước mắt Lý Hỏa Vượng, hắn kích đến mức muốn khóc cả ra.
Ngay khi ngón tay run rẩy của Lý Hỏa Vượng sượt qua bề mặt miếng mạt chược bằng máu thịt kia, chữ Bắc Phong được máu thịt hợp thành ấy bắt đầu uốn éo nói chuyện.
“Hahaha, coi ngươi vui chưa kìa, sao nào? Chẳng lẽ ngươi là đứa con trai thất lạc bao năm của ta hả?”
Giọng nói của Bắc Phong già nua và hơi khàn khàn.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự phấn kích trong lòng, hắn run rẩy nòi:
“Bắc Phong ơi Bắc Phong à, ta đi tìm ngươi vất vả quá đi mất thôi.”
“Ồ? Ngươi tìm ta vất vả quá à? Vậy xem ra trước khi ngươi móc sạch những gì trong bụng ta thì tạm thời ta có thể không chết rồi.”
Lý Hỏa Vượng như thể không nghe thấy và nắm chặt con dao găm khiến ngón tay rỏ máu rồi lại gần nhìn vào mắt hắn nói.
“Bắc Phong huynh, liệu huynh có thể giúp tại hạ việc này không. Xin huynh hãy cho biết là Tâm Tố thì huynh đã dùng cách nào để loại bỏ ảo giác vậy. Chỉ cần huynh nói ra cách này thì cho dù có là thả huynh đi cũng đều có thể thương lượng!”
Dù đồng ý hay không thì trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng đã dừ trù trước bước tiếp theo nhưng không ngờ rằng phản ứng của đối phương lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Tâm Tố? Hahaha, ai bảo ngươi ta là Tâm Tố vậy? Ta đúng là Bắc Phong, nhưng ta chỉ cải trang mà thôi, lão Tứ mới là Tâm Tố, ta không phải.”
Ngay giây phút nghe đến đây, đồng tử Lý Hỏa Vượng co lại cực nhỏ.
“Lão Tứ?”
Cái biệt hiệu đơn giản này tựa như ma quỷ khiếng trái tim treo lơ lừng trong lòng Lý Hỏa Vượng không ngừng rơi xuống vực sâu không thấy đáy.
Thấy vẻ mặt Lý Hỏa Vượng, gương mặt Bắc Phong tỏ ra đắc ý.
“Sao nào, tiểu hậu sinh, ngươi chưa chơi mạt chược bao giờ à, một bộ mạt chược có bốn quân Bắc Phong chẳng phải rất bình thường sao?”
“Bốn quân Bắc Phong? Vậy cũng sẽ có bốn quân Phát Tài? Bốn quân…Bạch Bản? Bốn quân Hồng Trung?!”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng nổ bùm.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nhăn nhó cầm hắn giơ lên cao, con dao găm trong tay đâm vào phần bùng dưới của hắn bắt đầu khuấy động.
“Không thể nào! Đến tận bây giờ rồi mà ngươi vẫn muốn lừa ta! Ta nói cho ngươi biết! Ngươi đã rơi vào tay ta rồi, nếu không giao cách ấy ra thì cái chết với ngươi chỉ là viễn tưởng xa vời mà thôi!”
Khi Lý Hỏa Vượng đang chuẩn bị đem tất cả những gì mình trải qua hỏi lại một lượt Bắc Phong thì Gia Cát Uyên ban cạnh bỗng cất lời, ngữ khí hắn có hơi gượng gạo.
”Này, Lý huynh à, người này thật sự không nói dối. lúc nãy thật ra ta vẫn chưa nói hết mà. Mặc dù người này là Bắc Phong nhưng hắn không phải Tâm Tố. Mặc dù hắn giả mạo Tâm Tố nhưng tiểu sinh vừa nhìn là phân biệt thật giả ngay rồi.
Lời nói của Gia Cát Uyên như thể rút mấy cái xương sườn của Lý Hỏa Vượng, khiến gương mặt hắn thoáng chốc trở nên xám xịt hơn bao giờ hết.
Hắn nhìn Gia Cát Uyên, nhất thời không biết nên nói gì mới được.