Lý Hỏa Vượng vốn định tra hỏi càng nhiều chi tiết hơn, nhưng giờ thì hắn tức không chịu nổi mà hung hăng đạp lên người hắn một cước.
Cứ tưởng rằng thân phận của tên Tọa Vong Đạo cải trang thành hoàng đế Đại Tề phải là cao nhất, nhưng không ngờ lại dễ ngỏm như vậy. Xem ra trong số Tọa Vong Đạo thì hai tên này cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi.
“Keng!”
Đồng Tiền kiếm bị thiêu đã ngã sang màu đỏ sậm rơi xuống mặt đất, chiếc xúc tu đang bị đốt của Lý Tuế hoang mang chui trở lại vào trong người Lý Hỏa Vượng.
“Cha…..huhuhu….đau…..đau quá…..”
“Ta biết rồi, vất vả cho ngươi rồi. Lần sau trên người ta mà có lửa thì ngươi cố gằng đừng chui ra ngoài.”
Lý Hỏa Vượng nhặt Đồng Tiền kiếm lên rồi vội vàng trở lại. Trước khi lửa tắt, hắn nhất định phải giải quyết mấy tên Tọa Vong Đạo này.
Nhưng chờ hắn trở về Lương phủ thì lại bàng hoàng phát hiện, bất kể là những tên thái giám trước kia hay là Cẩm Y Vệ đều biến mất không thấy tung tích đâu.
Nếu không phải ngọn lửa phía sau vẫn đang cháy bập bùng thì có lẽ Lý Hỏa Vượng đã hoài nghi bản thân có ảo giác.
Khi Lý Hỏa Vượng đến trước mặt Gia Cát Uyên thì thấy hắn đang cuộn một bức tranh sơn thủy lại.
“Lý huynh, sao ngươi biết được những người kia là Tọa Vong Đạo thế? Cách xa như vậy, tiểu sinh suýt thì bị những kẻ đó lừa mất rồi.”
“Ta không biết, tình hình lúc đó trừ phi có hai khả năng, hoặc là Tọa Vong Đạo, hoặc là hoàng đế thi thể biết cử động của Đại Tề mà ngươi từng nhắc đến. Cho dù là cái nào đi nữa thì ta nói bọn là Tọa Vong Đạo cũng không sai. Nếu hoàng đế Đại Tề phát hiện các ngươi muốn tạo phản rồi thì chẳng lẽ lại để mọi chuyện kết thúc êm xuôi?”
“À~ thì ra là vậy, Lý huynh thông tuệ như vậy khiến tiểu sinh quả thực bội phục.”
Gia Cát Uyên cầm bức tranh trong tay rồi chắp hai tay với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng lại ngó quanh một lượt nữa, phất hiện thật sự chẳng còn kẻ khác, hắn không khỏi nghi hoặc thắc mắc:
“Gia Cát huynh, mấy tên Tọa Vong Đạo đâu hết rồi?”
“Bọn chúng á? Bọn chúng đi hết rồi.”
“Đi rồi? Mãi mới bắt gặp Tọa Vong Đạo, sao lại cứ thế mà thả chúng đi như vậy? Dù gì cũng phải giữ lại một tên sống sót chứ!”
Nghe vậy, ngọn lửa trong lòng Lý Hỏa Vượng lân trên người hắn bỗng nhiên cháy bừng lên.
“Lý huynh, đừng nóng mà, sao ngươi không thu phép của mình lại đi nhỉ? Trông cũng đau phết đấy.”
Mặt của Gia Cát Uyên bị nướng đến mức đỏ bừng, hắn khẽ lùi lại về phía sau vài bước.
Lý Hỏa Vượng tức không nói lên lời, hắn ngó nghiêng một lượt rồi nhảy vào cái ao bên cạnh.
Toàn thân Lý Hỏa Vượng cháy đen thui, khi hắn thò đầu khỏi mặt nước thì thấy Gia Cát Uyên đang giơ một tay về phía mình.
Lý Hỏa Vượng như rơi vào bát gà tần, hắn thở dài một hơi thật dài rồi cũng đưa tay ra.
Tay Gia Cát Uyên kéo mạnh đưa hắn đứng lên.
“Những tên Tọa Vong Đạo ấy đi đâu rồi, nói nghe coi?”
Lý Hỏa Vượng vẫn chưa nguôi giận hỏi, tầm nhìn của hắn quét từ phía cửa ra vào đến bên ngoài căn phòng cũng không có lấy một người, sớm đã chẳng thấy bóng dáng ai rồi.
“Bọn chúng đã bị tiểu sinh dùng cuộn tranh Tâm Trọc làm cho quên hết toàn bộ mọi thứ về Đại Lương mà nhận thức thân phận của mình về Đại Tề rồi.”
“Hửm?”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn Gia Cát Uyên.
“Ngươi nói gì cơ? Bây giờ bọn chúng đang ở đâu?!”
“Đúng thế, tiểu sinh đã nói rồi, bây giờ U Đô cấm đi lại ban đêm, không phải bọn chúng đi rồi, có lẽ giờ này chúng đã về đến cổng Tây của thành rồi.”
Lý Hỏa Vượng ngó ngang ngó dọc rồi đạp thật mạnh vào một bức tường, cơ thể hắn nhanh chóng lên đến đỉnh tường.
Hắn đạp xuống bức tường dưới chân rồi phi lên trên nóc nhà, sau khi thay đổi vị trí vài lần thì Lý Hỏa Vượng đứng trên nóc nhà cao nhất.
Mặc dù là buối tối nhưng thị giác tuyệt hảo của hắn vẫn nhìn rõ ra đến tận cổng thành to lớn phía xa xa, còn có đường phố rộng lớn yên tĩnh, không có bất kỳ người nào cả.
Cổng tây của Đại Lương hiển nhiên không có người, Gia Cát Uyên nói không sai, những người đó thực sự đã đi cái nơi tên là Đại Tề ấy rồi!
“Lý huynh, ngươi đang nhìn gì thế?”
Giọng nói của Gia Cát Uyên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lùi về sau mấy bước, hoảng hốt nhìn Gia Cát Uyên.
“Lẽ nào không phải gần ngươi mới có Đại Tề, mà thật sự có một Đại Tề! Chỉ cần quên hết tất cả mọi thứ về Đại Lương rồi tin kế hoạch của người là có thể đến cái nơi Đại Tề đấy ư?!”
Gia Cát Uyên đang phe phẩy cây quạt tỏ ra hơi bất mãn.
“Lý huynh đang nói cái gì vậy, lời quái quỷ gì đây? Tiểu sinh vẫn luôn nói có Đại Tề mà, lẽ nào ta nói nhiều như vậy mà ngươi không hề lọt tai sao?”
“Nhưng…”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng đang rất hỗn loạn, nếu thật sự có Đại Tề thì vị trí của Đại Tề nằm ở đâu? Thế giới song song ư? Tâm Trọc là chìa khóa đến một thế giới song song khác à?
Nhưng nếu là thế giới song song thì tại sao kỹ nam ở Đại Tề lại là kỹ nữ của Đại Lương uốn éo mà thành vậy, mà tại sao không phải là một thể độc lập khác?
Hắn thực sự không thể hiểu nối những điều kỳ quái của Tâm Trọc rốt cuộc là chuyện gì.