Đến khi bọn chúng tỉnh táo lại thì đã phát hiện tên đạo sĩ hồng y đã đạp mạnh hai chân bật lên mái nhà rồi nhảy về phía xe ngựa Thiên Tử của hoàng thượng.
Đôi mắt đỏ ngầu của Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chặp gương mặt đứa trẻ đang ngày một lớn hơn ấy, nỗi căm hận lẫn sát ý trong lòng như sắp khiến hắn phát điên đến nơi rồi.
Lý Hỏa Vượng lấy dao đánh lửa ra chà chà lên người mình. Trong nháy mắt, ngọn lửa bập bùng cháy nhanh chóng thiêu đốt phần da vừa mới lành lại của hắn, cơn đau đớn kịch liệt khiến Lý Hỏa Vượng ngửa đầu lên dùng hết sức gào thật lớn:
“Móa mày là cái thứ gì!”
Giờ phút này Lý Hỏa Vượng chẳng khác nào con diều đang cháy phừng phừng soi sáng cả bầu trời đêm đen, khỗng khí bỗng chốc liền bị đốt đến mức ngột ngạt.
Nhìn tên quái vật ấy, tên Tọa Vong Đạo cải trang thành hoàng đế Đại Tề vội vã chui tọt vào phía sau tấm màng che.
Nhưng giờ mới trốn thì cũng đã muộn, Lý Hỏa Vượng từ giữa không trung xộc vào tấm màng che, ngọn lửa cháy hừng hực liền nhanh chóng bao phủ lấy toàn bột tòa Mộc Lâu cồng kềnh. Ngọn khói đen bốc lên như diều gặp gió, phảng phất bên trong còn có tiếng kêu thảm thiết.
“Ra đây! Đi đâu rồi!”
Lý Hỏa Vượng tìm kiễm giữa ngọn lửa bập bùng.
Đúng lúc này, một bóng đen bỗng vụt qua, hướng về phía bên ngoài tòa Mộc Lâu.
“Định chạy à?!”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhận lấy xương sườn mà xúc tu đen đưa lên rôi cong hai tay đâm ngược trở lại vào bụng mình, toàn bộ sinh vật trong bán kính mười trường đều đồng thời cảm nhận cơn đau đớn tươn đương với những gì Lý Hỏa Vượng đang phải chịu đựng.
Bóng đen phía xa xa gào lên tiếng kêu thảm thiết rồi rơi xuống đống lửa.
Lý Hỏa Vượng cố nín nhịn cơn đau vào trong rồi mang theo lửa cháy khắp mình đi đến bên cạnh hắn, khi Lý Hỏa Vượng đưa tay ra xoay người hắn lại thì phát hiện hóa ra bên trong chỉ là một con rối bóng đang bị thiêu cháy.
---
Ngay giây phút nhìn thấy con rối bóng, Lý Hỏa Vượng lập tức biết ngay có điều không đúng lắm, hắn bỗng nghe thấy tiếng hơi thở truyền đến từ phía sau lưng.
Lý Hỏa Vượng vừa quay người lại, xúc tu của Lý Tuế đã nắm chặt đủ loại hình cụ đỡ lấy một cây Mạch Đao to lớn nặng nề.
“Uỳnh uỳnh!”
Mặt đất không tài nào chịu được lực đạo nặng nề như vậy, tấm gỗ dưới chân Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nứt toác ra rồi bị sức nặng cây Mạch Đạo to lớn đè vào rồi rơi xuống dưới.
Khi Lý Hỏa Vượng đứng dậy khỏi tầng dưới của tòa Mộc Lâu thì có hai tên Tọa Vong Đạo đeo quân mạt chược bằng máu thịt đang nhìn hắn, một tên đeo Bát Điều còn tên còn lại đeo Cửu Điều.
Mặc dù toàn thân bọn chúng lúc này nhuốm đầy máu cũng như người Lý Hỏa Vượng toàn là lửa, da thịt hắn đang nhanh chóng bị đốt đến mức bỏng rát, song, gương mặt bọn chúng lại chẳng hề có vẻ gì là đau khổ.
Cũng có thể nguyên nhân là do Lão Hoàng Lịch của Gia Cát Uyên, bọn chúng không hề nói với Lý Hỏa Vượng bất cứ câu nào.
Hai vị Tọa Vong Đạo này có dáng dấp cao to, trên vai hai người đang vác thanh Mạch Đao dài hơn một trượng, chúng đứng sừng sững ở đó như môn thần* giữ cửa.
(*Hay còn gọi là thần giữ cửa, đây là hai vị thần thường được đặt trước cửa nhà trong văn hóa Trung Quốc với ước nguyện xua đuổi những điều không tốt.)
“Món binh khí này lại do các ngươi lừa được ở đâu đây! Binh gia phải không? Binh gia của nhà nào!”
Tiếng gầm của Lý Hỏa Vượng vang lên thì cũng là lúc hai vị Tọa Vong Đạo đạp một chân xuống dưới rồi hừng hực khí thế xông về phía Lý Hỏa Vượng.
“Keng keng keng!”
Lý Hỏa Vượng đột ngột bị đâm bay ra ngoài, nhưng khi nhìn lưỡi đao to đùng của thanh Mạch Đao mà đối phương dùng, gương mặt bị bao phủ bởi toàn lửa là lửa của Lý Hỏa Vượng khẽ cười nhẹ, vũ khí của đối phương còn lâu mới bén bằng Tử Tuệ kiếm của hắn.
“Lý Tuế, tiếp kiếm!”
Lý Hỏa Vượng nhét Đồng Tiền kiếm trong tay vào những cái xúc tu của Lý Tuế.
Ngay sau đó, một tay Lý Hỏa Vượng giơ Tử Tuệ kiếm nhào về một trong số những tên Tọa Vong Đạo.
Ngay một khắc trước khi hai người giao thủ, Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt đao hạ tay giơ rồi chặt gãy ba ngón tay của mình.
Nhân lúc đối phương bị phân tâm bởi ngón tay của mình, Lý Hỏa Vượng giơ kiếm lên đâm hắn.
Thấy đồng bọn của mình gặp nạn, tên Tọa Vong Đạo còn lại định cứu trợ, song, Đồng Tiền kiếm cùng đủ thể loại hình cụ trong xúc tu của Lý Tuế khiến hắn tạm thời không thể đến gần được.
Cho dù có bị chém đứt mất thì càng nhiều hơn những xúc tu đen cũng sẽ chui ra khỏi trăm ngàn lỗ thủng trên người Lý Hỏa Vượng.
“Keng keng keng!!”
Những tia lửa nhỏ li ti không ngừa tóe ra. Đến cuối cùng, thanh Mạch Đao khổng lồ của đối phương bị Lý Hỏa Vượng chém gãy. Cổ tay cầm kiếm của Lý Hỏa Vượng ngay lập tức xoay lại đâm vào giữa cổ họng hắn.
Lý Hỏa Vượng chầm chậm quay người lại nhìn về phía tên Tọa Vong Đạo còn lại uy hϊếp:
“Hạ đao xuống, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”
Nghe đến đây, tên Tọa Vong Đạo ấy nâng thanh Mạch Đao to lớn đứng nguyên tại chỗ dừng lại một hồi rồi ngã thẳng về phía sau.
Khi Lý Hỏa Vượng vội vàng đi đến thì phát hiện ra tên Tọa Vong Đạo ấy đã bị thiêu đến chết rồi, hai tên này cũng chẳng thể miễn dịch khỏi những vết thương cho lửa gây nên, chẳng qua chúng muốn tranh thủ trước khi bị thiêu chết thì liều mình đánh cược một lần mà thôi.