Đội Nghị Trượng ngày càng đến gần, phía sau đó là bốn cái cột được vẽ hoa văn Vân Long đỏ rực và cuốn đầy những sợi lụa màu tím bầm.
Lý Hỏa Vượng cứ ngỡ rằng như vậy là đã kết thúc rồi, nào ngờ xe ngựa Thiên Tử của hoàng đế Đại Tề càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn như thể sẽ không có điểm dừng. Những món đồ chồng chất phía trên cũng càng lúc càng nhiều, đèn l*иg, Long Kỳ, miếng ngọc trang trí tròn tròn, du hoàn, lục lạc, tuy đẹp mắt nhưng lại được bày bố chi chít kín mít từ trên xuống dưới.
Trong tiếng nhạc trang nghiêm, cả tòa Mộc Lâu tuy to lớn hoa lệ nhưng đầu nặng chân nhẹ như một ngọn núi nhỏ ấy càng lúc càng đến gần. Khi tòa Mộc Lâu ấy càng lúc càng hiện lên to lớn trước mắt Lý Hỏa Vượng và những người khác, xung quanh tràn ngập một cảm giác cực kỳ bức bối.
Vào thời điểm sắc trời mờ mờ tối, nó như một đứa trẻ to lớn cồng kềnh đang nhìn xuống tất cả những người trong đình viện của Lương phủ từ trên cao.
Lúc này, mùi hương tỏa ra từ cỗ xe ngựa càng lúc càng nồng, nồng đến mức như khiến mọi người chết sặc.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh Gia Cát Uyên định nói gì đó thì Cẩm Y Vệ mặc áo bào đỏ tràn vào từ cửa, bao vây tất cả mọi người lại.
Một hàng lão thái giám đầu trọc cầm phất trần trên tay theo sát phía sau, bọn họ đứng sát chân tường tạo thành một hàng người đứng cách nhau, dưới màn đêm đen, gương mặt trắng bệch khiến họ trông như những hàng người giấy.
Không biết từ bao giờ mà tiếng nhạc đã dần tắt ngúm, không gian nhất thời yên tĩnh đến mức tiếng thở dường như cũng không còn tồn tại.
Còn Lý Hỏa Vượng lúc này lại đang đứng vào một góc như thể đang bàng quan tất cả mọi thứ trước mắt, tầm nhìn của hắn dồn chủ yếu lên tòa Mộc Lâu to lớn kia, trong lòng như đang có điều gì suy tư.
“Ai cũng nói các ngươi đang chơi ở đây, sao lại không dẫn ta chơi cùng?”
Một giọng nói non nớt trẻ con bỗng nhiên vang lên sau tấm màng che nặng nề kia.
Vừa nói đến đây, sắc mặt những người đang quỳ trên mặt đất đột ngột trở nên trắng bệch dị thường, một số người tính cách mềm yếu còn sắp tê liệt toàn thân mà ngã xuống đất.
“Các ngươi đang chơi gì thế? Lấy ra đây cho ta chơi với?”
Một vị nam nhi đồng đầu đội đế miện, người mặc long bào kim hắc thò đầu ra khỏi tầng tầng lớp lớp những tấm màng che.
Khung cảnh này cực kỳ kỳ quái, như thể phía trước tòa Mộc Lâu to lớn hoa lệ trước mặt này là một cơ thể khổng lồ với cái đầu cực kỳ nhỏ bé.
Lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn thấy hắn liền lập tức biết ngay đây chắc chắn không phải một đứa trẻ. Chẳng có đứa trẻ sáu tuổi nào nhìn người khác lại vô tư hồn nhiên như vậy.
Như thể khi hắn nhìn một người không phải đang nhìn vẻ bế bề ngoài của người đó mà là nhìn thấu xương thịt.
Nhìn thứ này, trong lòng Lý Hỏa Vượng thoáng hoảng hốt.
“Đây thật sự do Gia Cát Uyên nặn ra ư? Trông giống thật thật đấy?”
Lúc này, bọn thái giám bỗng nhiên nhìn thấy hai kẻ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chúng tức không kìm được.
“To gan!! Quan gia đã đến rồi, cớ gì các ngươi không quỳ xuống!”
Lý Hỏa Vượng liếc Gia Cát Uyên, Gia Cát Uyên cũng liếc Lý Hỏa Vượng.
Không chút do dự, Lý Hỏa Vượng lập tức móc ra hai tờ giấy vàng nghệ rồi cắn đứt ngón tay bắt đầu vẽ lục phù bên trên.
Sau khi vẽ xong, Lý Hỏa Vượng dán vào hai chân mình rồi rút Tử Tuệ kiếm ra, xông trực diện về cỗ xe ngựa khổng lồ của tiểu hoàng đế Đại Tề.
“Các ngươi bị lừa rồi! Hoàng đế này là giả đấy! Nó là Tọa Vong Đạo cải trang đấy!”
Tiếng hét lớn của Lý Hỏa Vượng như tiếng sấm dền nổ vang.
Ngay trong thời điểm Lý Hỏa Vượng động thủ, tất cả Cẩm Y Vệ xung quanh cũng nhanh chóng hình thành một bức tường chặn đứng hắn lại.
Còn gương mặt Gia Cát Uyên lúc này lại trở nên u sầm hiếm thấy, hắn vừa trở bàn tay, một cuốn Lão Hoàng Lịch cũ kĩ đã ngả sang màu vàng nến được lật mở trên mặt đất.
Ngay sau đó, hắn lấy từ trong tay áo ra một cây bút lông sói màu trắng rồi bắt đầu giơ tay lên khua khoắng với bầu trời đêm đen, sắc đen của bầu trời ngay lập tức nhuốm đen phần lông sói của bút.
Cây bút lông sói hạ xuống đem theo những vì sao li ti rồi viết lên một trang của Lão Hoàng Lịch.
“Năm Ất Hợi, Quý Mão kim bích bình nhật. Kỵ: Giá hoang tạc không. Kỵ: Dịch dung biện liễm!”*
(*Năm Ất Hợi, ngày thường bên bức tường vàng ở Quý Mão. Kiêng kỵ: dựng chuyện nói dối. Kiêng kỵ: dịch dung đổi mặt!)
Đầu bút vừa rời giấy, hàng chữ ấy cũng bị mang theo rời khỏi Lão Hoàng Lịch.
Khi ngòi bút đen nhèm ấy trởi về với bầu trời thì hàng chữ màu vàng kia cũng được đưa lên giữa không trung.
Ngay lập tức, vẻ mặt vị tiểu hoàng đế kia cùng những tên thái giám tùy tùng bắt đầu trở nên nhăn nhó, còn gương mặt những tên Cẩm Y Vệ thì cực kỳ ngập ngừng.
“Được! Đợi lâu như vậy, cuối cùng các ngươi cũng đến rồi!”
Lý Hỏa Vượng thấy vậy liền không chút do dự mọc ra một cái kìm rồi cho vàng miệng mình kẹp thật chặt, mấy cái răng bay ra từ miệng hắn như thể Thiên Nữ tán hoa.
Vậy mà đúng lúc này, dưới đất bỗng nhiên bay đến mấy tấm lệnh bài đâm thẳng vào bụng Lý Hỏa Vượng.
Nhưng bụng Lý Hỏa Vượng lại không hề mảy may rơi ra một giọt máu nào mà cả cơ thể hắn hơi nghiêng nghiêng rồi cắm vào trong lòng đất khiến đám Cẩm Y Vệ kia tìm không thấy đâu.