Cuối cùng đến đứng cũng không đứng nổi, Lý Hỏa Vượng cũng không thèm nghe nữa, dứt khoát đứng ở ngoài căn phòng hóng mát một chút.
"Cha, họ đang nói cái gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?"
Giọng nói của Lý Tuế vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng.
"Ngươi không hiểu cũng không sao, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta."
Lý Hỏa Vượng phát hiện giờ đây Lý Tuế càng ngày càng trở nên hiếu động, trước đó không những làm nũng để hắn phải mua đồ cho nó, bây giờ còn đặt câu hỏi cho hắn về những chuyện mà nó không hiểu.
"Cha, cha đói bụng rồi."
Lý Tuế quấn xúc tu quanh cái bụng xẹp xuống của Lý Hỏa Vượng, trước đây vốn dĩ nó vẫn luôn trốn trong bụng, nhưng bây giờ, nó đã từ bên trong chui ra ngoài, bao phủ lấy cơ thể Lý Hỏa Vượng.
Nghe những gì Lý Tuế nói, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại cộng thêm một chi tiết, bây giờ đã bắt đầu quan tâm đến người khác rồi.
Mặc dù trong lòng thấy ấm áp, nhưng Lý Hỏa Vượng biết đây không phải là chuyện tốt lành gì, điều này có nghĩa là nó đã dần trưởng thành.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng tồi tệ, nếu không tìm thấy Bắc Phong để có cách thoát khỏi ảo giác trước khi Lý Tuế hoàn toàn trưởng thành, chỉ e hắn sẽ lại rơi vào ảo giác một lần nữa.
Trước đây hắn chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày hắn khao khát sự xuất hiện của Tọa Vong Đạo đến vậy.
Tiếng bước chân "cộc cộc cộc" vang lên, Lý Hỏa Vượng quay đầu lại thì thấy một ông già đang đi tới bên cạnh mình với một chiếc đèn l*иg vuông trong tay, Lý Hỏa Vượng đã từng gặp người này, hình như hắn là người quản gia của Lương đại nhân.
"Lý đại nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, xin ngài đi cùng tiểu nhân."
Lý Hỏa Vượng cẩn thận lắng nghe, phát hiện căn nhà náo nhiệt ban nãy giờ đã trở nên yên tĩnh, họ đều đã rời đi lúc hắn đang thất thần.
"Đều muốn tạo phản cả rồi mà vẫn còn thời gian để ăn."
Lý Hỏa Vượng đứng dậy, đi theo hắn ta về phía cửa hông.
Lý Hỏa Vượng chẳng mấy chốc đã ngồi xuống trước một bàn ăn đầy những món ăn tinh xảo, tâm trạng hắn đang không tốt, chẳng muốn nghe Tần Lão nâng ly nói cái gì, hắn cầm đũa lên, trực tiếp ăn từng ngụm lớn.
Người được gọi là Tần Lão này có uy thế lớn như vậy trong triều đình, còn đến giám Thiên Ti liều mạng làm cái gì, đúng là ăn no rửng mỡ.
Đối với hành vi không chút quy củ nào của Lý Hỏa Vượng, những người ngồi cùng bàn khác đều trừng mắt nhìn hắn, nhưng họ cũng chỉ trừng mắt nhìn vậy thôi.
Sau khi giọng nói vừa dứt, mọi người trong phòng đều đồng loạt nâng ly, bắt đầu ăn, mà lúc này Lý Hỏa Vượng cơ bản đã ăn xong rồi.
Lý Hỏa Vượng đứng dậy, đến bên cạnh Gia Cát Uyên hỏi:
"Ngươi cùng những người này thương lượng thế nào rồi? Khi nào thì ra tay? giết ai?"
Có thể Tọa Vong Đạo vẫn đang âm thầm chờ đợi trong bóng tối, nói không chừng bên này chỉ cần gây ra động tĩnh lớn chút đã có thể dẫn dụ bọn chúng xuất hiện.
Gia Cát Uyên dùng ống tay áo che nửa mặt dưới, sau đó ngẩng đầu rót cạn rượu từ trong chén rượu vào miệng.
Hắn ung dung thong thả thả ống tay áo xuống, Gia Cát Uyên trầm giọng nói:
"Chớ hoảng sợ, Lý huynh, chuyện lớn như vậy không đi nhanh được đâu, không ít quan viên thà chết chứ không chịu nhượng bộ đã bị nhốt vào nhà giam rồi, cũng có không ít người bị trục xuất đến một nơi xa xôi."
"Vả lại, những con chó hoạn quan đó đã khiến cả một U Đô trở nên chướng khí mù mịt như vậy, rất nhiều người đã sớm bất mãn trong lòng, chúng ta cần phải dành thêm thời gian, lôi kéo được một số người không có lập trường nữa, họ đều là con dân của Đại Tề, có thể giảm được thương vong bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu."
"Lôi kéo những người này có ích lợi gì?"
Sắc mặt Lý Hỏa Vượng có chút khó coi, hắn cau mày lại, từ khi biết đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào, hắn thực sự không chút hứng thú nào với những chuyện của Đại Tề.
"Trong đám người không có lập trường này có rất nhiều binh gia võ tướng, ngươi nói xem họ có tác dụng gì?"
Nói xong lời này, Gia Cát Uyên dường như cảm nhận được cảm xúc của Lý Hỏa Vượng, tiếp tục thì thầm:
"Yên tâm đi, chuyện của Lý huynh tiểu sinh vẫn luôn để trong lòng, sau khi chuyện này xong xuôi, ta sẽ ra mặt để Đại Tề giúp ngươi tìm kiếm công pháp tu chân đó."
Hai người họ thấp giọng trò chuyện ngươi một câu ta một câu, đột nhiên từ phía cửa xa xa vang lên một giọng nói the thé của hoạn quan.
"Hoàng thượng giá đáo!"
"Hoàng thượng?"
Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng lúc này cũng trở nên kinh hãi như những người xung quanh, nếu trước đây hắn không nghe nhầm, thì tiểu hoàng đế của Đại Tề Quốc này hẳn là một...xác chết biết đi?
---
“Vù~”
Tiếng chiêng vang giòn truyền đến từ cánh cửa phía xa xa, ngay sau đó là tiếng nhạc trang nghiêm như xa như gần vọng tới. Hoàng đế Đại Tề đến thật rồi.
Không đợi Lý Hỏa Vượng kịp làm gì, vị quan viên đang bưng đĩa giấm bên cạnh hắn uống đột nhiên đứng bật dậy, gương mặt hắn trắng bệch chạy tất tả về phía cửa ra vào.
Khi Lý Hỏa Vượng đi đến đình viện phía bên ngoài thì hắn thấy tất cả mọi người bao gồm cả Tần lão và Lương đại nhân đều đang quỳ sạp trên mặt đất.
Tiếng nhạc càng lúc càng gần, phần đỉnh tròn tròn của xe ngựa Thiên Tử mang theo một mùi hương nồng nàn dần dần lộ ra từ bức tường cao lớn.