Thấy hành động như vậy của Lý Hỏa Vượng, những người khác tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Gia Cát đại nhân, vị này là…..”
“À, không sao. Vị này là bằng hữu của tiểu sinh, Lý huynh, phàm sự đều có phong cách riêng.”
Gia Cát Uyên nói rồi quay đầu nhìn lão nam nhân bịt mặt trước mắt hỏi:
“Tần lão, những người vừa rồi là ai? Sao chúng lại truy đuổi các ngươi?”
Nghe vậy, vị nam nhân tên là Tần lão chẳng để ý đến tên đạo sĩ đeo mặt nạ đồng tiền nữa mà vô cùng oán giận nói:
“Những người đó đều là bọn chó săn của Yêm Cẩu! Bọn ta vốn định đi Tam Vương phủ bí mật nghị sự, không ngờ rằng đến đây lại bị chặn lại. không thể có chuyện trùng hợp như vậy được, chắc chắn bọn ta bị người trong Ti bán đứng rồi!”
Gia Cát Uyên nghe vậy liền kinh ngạc nói.
“Hả? Đến bên trong Giám Thiên Ti cũng có gian tế của Yêm Đảng rồi? không ngờ rằng triều đình bây giờ giằng co lại khốc liệt như vậy.”
“y da, nói đúng đấy!Tổ huấn đều nói, Hoàng Tuyền bất nhập Giám Thiên Ti, nhưng bọn Yêm Cẩu thì đâu còn quan tâm nhiều như vậy sao được nữa, lễ phế lạc sụp hết cả đám rồi!”
Trong lúc họ đang trò chuyện, Lý Hỏa Vượng đã lui vế quán mỳ lúc trước tự bao giờ, nhìn những thực khách vẫn đang ăn mỳ cùng hai vợ chồng nấu mỳ khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn chẳng đi đâu cả.
Lý Hỏa Vượng nghiêm nghị hỏi lão hán đang nấu mỳ:
“Lão gia, phiền ngươi cho ta hỏi một việc, đây là Đại Tề hay Đại Lương?”
Lão đầu ù ù cạc cạc mở cái miệng chẳng còn mấy cái răng của mình.
“Gì cơ? Đại Tề? Đó là nơi nào thế? Ở đây bọn ta vẫn luôn là Đại Lương Quốc mà.”
Lời nói của lão hán giúp Lý Hỏa Vượng xác nhận lại lần nữa suy nghĩ của mình, hắn đi từ biên giới Thanh Khâu đi xuyên một lượt cả Đại Lương Quốc đến Hạnh Đảo trên biển. Trừ từ miệng của Gia Cát Uyên, những nơi khác vốn chẳng có ai nghe nói đến Đại Tề gì cả.
“Đúng rồi, đây chẳng phải là Đại Lương ư? Vậy Quốc Thủ Đại Tề mà vừa nãy Gia Cát Uyên nhắc đến là từ đâu ra vậy trời?”
“Chuyện này ta phải làm rò ngọn ngành mới được.”
Lý Hỏa Vượng nói rồi chuẩn bị đi vào trong rừng, nhưng không ngờ rằng nhóm người họ lại đi từ trong rừng ra.
Gia Cát Uyên dìu vị được gọi là Quốc Thủ Đại Tề kia đi ngay đằng trước. Có vẻ trong đám người sống sót còn lại, thân phận của họ cao quý nhất, vị Miêu Cương cô Nương Tọa Vong Đạo kia cũng nằm trong số đó.
“Lý huynh, ra là ngươi ở đây. Tần lão thương hơi nặng, trước hết dùng xe của ngươi để không phải đi bộ nữa nhé.”
“Gia cát huynh, phiền ngươi qua đây chút, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi.”
Sau khi cẩn thận đỡ vị lão nhân che mặt ấy lên xe, Gia Cát Uyên đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng mở lời hỏi:
“Thương lượng việc gì?”
Nhìn gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của đối phương, Lý Hỏa Vượng nhớ lại những chuyện mà hắn đã từng trải qua, hắn vẫn không cảm thấy đối phương đang lừa mình. Nếu hắn thực sự muốn lừa mình thì sẽ không để lí do củ chuối này làm bại lộ.
“Gia Cát huynh, ngươi nói thật với ta đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hả? Lý huynh, sao tiểu sinh chẳng hiểu ngươi nói vậy là sao nhỉ? Gia Cát Uyên một đời quang minh lỗi lạc, từ trước tới nay chưa từng lừa gạt bất kỳ ai.”
“Được! ngươi đến đây.”
Lý Hỏa Vượng dẫn Gia Cát Uyên đến trước sạp mỳ rồi hỏi lại lão đầu nọ những cây hỏi ấy lần nữa.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng định chất vấn Gia Cát Uyên thì đáp án ông già ấy nói ra lại hoàn toàn khác với trước kia.
“Hả? Đại Lương? Đó là nơi nào thế? Ở đây bọn ta vẫn luôn là Đại Tề Quốc mà.”
“Hử?!”
Lý Hỏa Vượng sững sờ nhìn ông già trước mắt, nếu người này không phải bách tính bình thường thì hắn có lẽ sẽ tưởng rằng đây là Tọa Vong Đạo cải trang để lừa mình.
“Lão nhân gia, vừa rồi rõ ràng ngươi không nói như vậy.”
“Vừa rồi? Khách nhân à, ngươi đừng đổ oan cho ta, vừa rồi ngươi cũng có nói chuyện với ta đâu.”
“Ngươi….!”
Lý Hỏa Vượng vừa định nói gì đó thì quạt giấy của Gia Cát Uyên đã giơ ra, cản lại ngón tay chỉ trỏ của Lý Hỏa Vượng.
“Được rồi được rồi, Lý huynh, những chuyện vụn vặt này để sau rồi nói được không? Vết thương của Tần lão còn đang nặng lắm, chúng ta nên tìm nơi nào đó trị thương cho hắn thôi.”
Nói rồi Gia Cát Uyên xoay người đi về phía xe ngựa, miệng hắn không ngừng hô hào:
“Tần lão chớ hoảng, Hắc Thái Tuế bên trong xe ngựa đã bị trói chặt rồi, nó không làm thương ngươi được đâu!”
Gương mặt Lý Hỏa Vượng nhìn bóng lưng của Gia Cát Uyên cực kì phức tạp, sự nghi ngờ trong lòng hắn lại càng thêm nặng nề, tất cả những điều này lộ ra lại càng cổ quái hơn.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Hỏa Vượng lại ngoảnh đầu nhìn lão hán bên cạnh, rồi lại mở lời hỏi:
“Bây giờ là Đại Tề hay Đại Lương?”
“Đại Lương, vừa nãy chẳng phải ta đã nói rồi sao? Sao bây giờ lại hỏi nữa?”
Nghe thấy sự thay đổi lần thứ ba của ông lão này, Lý Hỏa Vượng đã không còn thấy kinh ngạc nữa rồi, hắn như được ngộ ra, đây chắc chắn là do năng lực của Tâm Bàn mà nên. Nhưng tạm thời hắn vẫn chưa hiểu rõ đối phương làm thế bằng cách nào.
“Gâu Gâu!”
Màn Thầu thò đầu ra từ phía dưới gầm xe ngựa không ngừng gọi Lý Hỏa Vượng, dường như nó lo lắng rằng cỗ xe ngựa của chủ nhân mình sẽ bị một đám người lạ chôm đi mất.