Lý Hỏa Vượng nhấc bước chân đi theo, việc này vẫn chưa xong đâu, nhất định phải tìm một cơ hội hỏi Gia Cát Uyên cho rõ ràng đây rốt cuộc là chuyện gì.
Trong một khoảng thời gian sau đó không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì bất thường. Những người đi theo vị Quốc Thủ Đại Tề này có cơ hội thở hổn hển, học cũng bắt đầu lần lượt trị thương.
Trên đường, Lý Hỏa Vượng lẳng lặng quan sát những người này. Trừ vị Quốc Thủ Đại Tề ra thì những người như Miêu Nữ cô nương Tọa Vong Đạo và những người khác đều có phong cách ăn mặc không giống nhau. Điều này rất Giám Thiên Ti, dù sao hầu hết họ đều tụ họp lại đến đây từ trời nam đất bắc mà.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng quan sát những người này, họ cũng đồng thời quan sát ngược lại Lý Hỏa Vượng. Nếu không phải Gia Cát đại nhân nói rằng người này là bằng hữu của hắn thì họ thật sự không muốn lơ là cảnh giác ở chung một chỗ với loại người này.
Trên đầu đội mũ trùm màu đen, bộ đạo bào trên mình nồng nặc mùi máu tanh, trong xe ngựa còn chứa chập Hắc Thái Tuế, trông hắn cực kỳ thần bí, trông vẻ nóng lạnh khó gần.
Nhìn ra hai bên đều có hơi xa lạ với nhau, Gia Cát Uyên định kéo gần quan hệ giữa hai bên nhưng hiệu quả lại không tốt.
Giám Thiên Ti của Đại Tề đề phòng Lý Hỏa Vượng, đương nhiên Lý Hỏa Vượng cũng sẽ không tin nổi những người được gọi là Giám Thiên Ti Đại Tề này. Trong bầu không khí cổ quái này, họ tiếp tục đi về phương hướng của Thượng Kinh.
Ngoài ra, Lý Hỏa Vượng vẫn chưa quên trong đám người Giám Thiên Ti này có một kẻ là Tọa Vong Đạo.
Mặc dù không rõ vì sao nữ nhân ấy lại muốn trà trộn vào, có mục đích gì. Nhưng nếu đã phát hiện ra nàng ta là Tọa Vong Đạo thì cũng chẳng cần lật tẩy nàng ta nữa.
Nói không chừng có thể thông qua nàng ta dụ Bắc Phong ra.
---
"Nào, cầm lấy đi, Khôn hiền đệ luyện chế đấy."
Gia Cát Uyên đưa mười viên thuốc đến trước mặt Lý Hỏa Vượng đang ăn lương khô.
"Đây là cái gì?"
Lý Hỏa Vượng nhận lấy và hỏi.
"Lý huynh, không phải ngươi biết luyện đan sao? Sao đến Ích Cốc Đan cũng không nhận ra vậy? Thứ này có thể dùng thay cơm, hơn nữa còn giảm bớt số lần đi đại tiện, rất thích hợp để sử dụng khi đang trên đường."
Lý Hỏa Vượng cầm lấy một viên, soi xét kỹ càng dưới ánh mặt trời, nó giống như một viên thuốc màu nâu sẫm, kích thước bằng móng tay ngón út, còn có mùi thảo dược nồng nặc.
"Gia Cát huynh, vậy thì tốt hơn hết tạm thời không nên động đến Tọa Vong Đạo, chúng ta có thể thả con săn sắt bắt con cá rô."
Lý Hỏa Vượng vừa quan sát vừa nói với một giọng nhẹ bẫng.
Dù không biết tình hình hiện tại là như thế nào, nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến mục tiêu của Lý Hỏa Vượng, đối phó Bắc Phong.
"Yên tâm đi, tiểu sinh biết rõ."
Lý Hỏa Vượng thả tay ra, viên Ích Cốc Đan trong tay lăn xuống bên cạnh bánh xe, xoẹt một cái, Màn Thầu nháy mắt vọt tới.
Nhưng sau khi nó liếʍ qua mặt ngoài của Ích Cốc Đan thì không có ý muốn ăn tiếp nữa, nó ngồi xổm xuống tiếp tục nghiêng đầu nhìn đống đồ ăn khô trong tay Lý Hỏa Vượng.
Nhận lấy phần còn lại của Ích Cốc Đan cho vào trong ngực, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên nghiêm chỉnh hẳn lên, hắn rất nghiêm túc hỏi Gia Cát Uyên đang ngồi bên cạnh.
"Gia Cát huynh, bây giờ ngươi có thời gian không? Có một vấn đề ta đã kìm chế từ rất lâu rồi."
Đối mặt với lời nói của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, hắn đã biết đối phương định hỏi gì rồi, chỉ là trước đây vẫn luôn có người ngoài ở đây, không tiện hỏi mà thôi.
"Ta đoán ngươi nhất định đang muốn hỏi, rốt cuộc bây giờ đang là Đại Lương hay Đại Tề đúng không?"
Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu. Khi hắn đến Giám Thiên Ti tra cứu thông tin của Gia Cát Uyên, hoàn toàn không hề ghi chú chuyện này, điều này thật sự khiến hắn đột nhiên không chuẩn bị kịp.
Bộp một cái, Gia Cát Uyên trực tiếp mở chiếc quạt gấp màu trắng của mình ra, giọng nói có chút xúc động nói:
"Những thứ này đều có liên quan đến bên trên, vì sự an toàn của ngươi, tiểu sinh thật sự không dám nói cho ngươi biết quá nhiều. Nhưng điều mà tiểu sinh muốn nói đó là, Đại Tề vẫn luôn ở đó, Đại Lương mới là giả mạo."
"Đại Lương là giả sao? Mọi thứ ta trải qua ở Đại Lương đều là giả sao?"
Lý Hỏa Vượng vô cớ muốn bật cười thành tiếng, vậy thì tất cả những khó khăn mà hắn trải qua trong thế giới rộng lớn này là gì, chẳng lẽ lại là hiện tượng giả tạo giống như ảo giác? Việc hắn giết cả nhà Bạch Linh Miểu cũng là giả sao? Nếu tất cả đều là giả thì tốt biết mấy.
Lý Hỏa Vượng kiên nhẫn chậm rãi nói:
"Gia Cát huynh, nếu ngươi đã đi đến nhiều nơi vậy hẳn ngươi đã nhìn thấy người ở Đại Lương đúng không, ngay cả cái xác Tâm Trọc của ngươi cũng bị cướp lấy từ Giám Thiên Ti của Đại Lương, vậy tại sao ngươi lại nói Đại Lương là giả?"
"Này, Lý huynh, chuyện này cũng không hoàn toàn là giả, ví như ông lão bán mì trước đó, trong mắt ngươi hắn ta là người của Đại Lương, nhưng trong mắt ta, hắn là người đến từ Đại Tề, vậy giả như chúng ta đều không nhìn thấy thì ngươi cho rằng hắn ta là người nước nào."
"Nhưng hắn đến từ Đại Lương mà! Hoàn toàn không giống người đến từ Đại Tề chút nào!"
"Làm sao mà biết?"
"Bởi vì hắn sinh ra ở Đại Lương, lớn lên ở Đại Lương, và sau này cũng sẽ già đi ở Đại Lương, vì vậy hắn được coi là người bản địa Đại Lương."