“Được đấy, đây cũng là một cách hay. Ta còn thắc mắc sao ngươi lại vô duyên vô cớ nuôi một con chó chứ, nhưng nhỡ mà kẻ khác dùng thuốc mê ngấm chậm thì sao? Đến khi ngươi nuốt xuống bụng thì chó cũng chết rồi.”
“Không sao, nếu thấy Màn Thầu trúng độc rồi thì ta có thể tự rạch bụng móc ra tất cả những gì vừa ăn trong dạ dày.”
Gia Cát Uyên kinh ngạc thán phục nhìn Lý Hỏa Vượng nói vậy, hắn muốn nói thêm gì đó, xong lại không nói lên lời.
Thấy Màn Thầu đã ăn xong, đang ngồi bên cạnh nhìn mình không ngừng vẫy đuôi, Lý Hỏa Vượng lại cầm đũa lên.
“Gia Cát huynh, không có độc, chúng ta ăn thôi.”
Bà chủ ấy nói không sai, món mỳ canh cá này cực kỳ tươi ngon. Bên trong có một ít vụn cá màu như để tô điểm, kết hợp cùng nước dùng màu trắng sữa trôi xuống bụng quả thực là hết sáy trong tiết trời tháng chạp này.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang do dự không biết có nên gọi thêm một bát nữa hay không thì hắn chợt ngẩng đầu lên cau mày nhìn về phía bìa rừng bên trái.
Gia Cát Uyên chậm rãi cho sợi mỳ vào miệng, sau đó lại nhai kĩ nuốt chậm những sợi mỳ trong miệng rồi mới cất lời hỏi:
“Lý huynh, sao vậy?”
“Phía nam có động tĩnh, hình như có người đang đánh nhau.”
“Lý huynh học Thiên Nhĩ Thông ở đâu vậy, xa thế mà ngươi cũng nghe được?”
Gia Cát Uyên phẩy phẩy tay áo rồi đứng dậy đi cùng Lý Hỏa Vượng về phía cánh rừng bên cạnh.
Lá cây xào xạc rơi xuống sau lưng, khoảng cách giữa hai người với nơi ấy càng lúc càng gần, rất nhanh sau đó bọn họ dừng lại dính chặt mặt vào cục diện hỗn loạn phía xa xa và ngửi mùi máu tươi nồng đậm xung quanh.
Dường như hai phe giao chiến đã đến thời khắc then chốt, ai ai cũng giết đến đỏ lừ cả mắt, Lý Hỏa Vượng có thể nghe thấy đủ các cách hạ thủ giết người, mỗi phút mỗi giây đều có người chết đi.
Đảo qua một vòng Yêu Bài trên hông mỗi thi thể, Lý Hỏa Vượng vừa nhìn vừa nói với Gia Cát Uyên:
“Có một phe là Giám Thiên Ti, bên còn lại ta không rõ. Gia Cát huynh, ngươi biết không?”
Gia cát Uyên nhìn một người trong đó móc ra một con giòi bọ đầu trắng bôi lên miệng vết thương rồi lập tức hành động phản kích, hắn lắc đầu nói.
“Ta cũng không biết, ta cảm thấy một người trong số đó có lẽ là Tọa Vong Đạo.”
“TọaVong Đạo? Ai?!”
Bây giờ Lý Hỏa Vượng đã có bản năng phản ứng với từ này rồi.
“Chính là Miêu Cương nữ nhân có đôi môi phát tím kia.”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng liền nhìn chằm chặp vào người từ trên xuống dưới đeo đầy trang sức đầu bằng bạc tung bay phấp phới, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Hỏa Vượng không hề đạp châm phóng ra.
“Gia Cát huynh, người này vừa nhìn liền biết chỉ là tiểu tốt. nếu chúng ta tùy tiện tiếp xúc thì e rằng sẽ đánh rắn động cỏ.”
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng vẫn chẳng hề thay đổi, hắn chỉ muốn tóm được Bắc Phong rồi tra hỏi ra cách thoát khỏi ảo giác, những việc khác hắn không muốn can dự chút nào.
“Gia Cát huynh, chúng ta về thôi, tránh làʍ t̠ìиɦ hình thêm phần phức tạp.”
Gia Cát Uyên gật đầu chuẩn bị rời đi cùng Lý Hỏa Vượng.
Nhưng đúng lúc này, có người đã phát hiện ra bọn họ. trong nhừng người giao chiến có một tên nam nhân bịt mặt hét lớn về phía Lý Hỏa Vượng:
“Gia Cát đại nhân!”
Ngay giây phút nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cây quạt trong tay Gia Cát Uyên nhanh chóng mở ra, một chân đạp mạnh lên cành cây, không do dự lao về phía nam nhân áo đen kai.
Thấy Gia Cát Uyên bắt đầu giao thủ cũng những người kia rồi, Lý Hỏa Vượng nào dám mặc kệ, hắn lập tức lấy Tử Tuệ kiếm ra xông lên.
Nhờ có Lý Hỏa Vượng và Gia Cát Uyên gia nhập, cục diện vốn đang giằng co căng thẳng trong nháy mắt trở nên áp đảo về một bên. Phe địch của Giám Thiên Ti rất nhanh liền bị đánh lui lại.
Lý Hỏa Vượng lau đi vết máu trên mặt, hắn đi về phía bên cạnh Gia Cát Uyên. Vừa đến liền thấy những người may mắn còn sống sót đang quỳ một gối trước mặt Gia Cát Uyên.
“Bái kiến Gia Cát đại nhân!”
Tình cảnh trước mắt khiến Lý Hỏa Vượng bỗng thấy bất ngờ.
“Uy vọng của Gia Cát Uyên ở Giám Thiên Ti rất cao sao? Vậy tại sao lúc trước trong đôi mắt của Ký Tương, hắn lại như thể Ôn thần vậy.”
“Ấy, Lý huynh, ngươi đến đây.”
Gia Cát Uyên dìu một người bịt mặt dưới đất dậy, mỉm cười giới thiệu với Lý Hỏa Vượng.
“Người này là bạn vong niên của tiểu sinh, chớ thấy hắn ở trong Giám Thiên Ti, hắn cũng đồng thời là Quốc Thủ của Đại Tề đó!”
“Quốc Thủ Đại Tề?”
“À, Quốc Thủ có nghĩa là đám người chơi cờ mạnh nhất ở Đại Tề, chơi cờ chính là những quân cờ đen trắng mà trước kia ta với ngươi từng cùng chơi ấy.”
“Quốc Thủ Đại Tề?!”
Lý Hỏa Vượng trợn trừng mắt kinh ngạc nhìn vị nam nhân che mặt trước mắt.
Từ những sợi tóc trắng đen bên má có thể nhìn ra tuổi tác của người này không còn nhỏ nữa, nhưng dù hắn không trẻ hơn thì cũng không thể là Quốc Thủ của Đại Tề được!
Nếu hắn cứ sống mãi từ Đại Tề lúc trước đến tận Đại Lương ngày nay thì cũng phải hơn nghìn tuổi rồi!
Lý Hỏa Vượng chầm chậm lùi lại hai bước, nhìn quanh hét thảy tứ phía xung quanh. Lúc này dường như hắn có một loại ảo giác mình lại xuyên không đến một nơi nào khác.