“Giả trang thành sạp hàng ăn họ để hạ thuốc, như vậy cũng nhỏ nhen quá rồi, Tọa Vong Đạo sẽ không làm thế đâu.”
“Hơn nữa, Lý huynh à, chẳng phải ngươi muốn tìm Tọa Vong Đại Bắc Phong sao? Ngươi đề phòng như vậy thì chúng ta tìm thế quái nào được?”
Lý Hỏa Vượng sững sờ, đúng vậy. bây giờ không phải Tọa Vong Đạo muốn lừa hắn nữa mà chính hắn là người đang đi tìm chúng.
Hắn kéo dây cương khiến cỗ xe ngự dừng lại. Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên cùng Màn Thầu đi về phía sạp hàng ăn nhỏ.
“Hai vị hậu sinh muốn ăn mì à? Mỳ canh cá nhà ta ngon lắm nha, cả con cá từ vảy cá xương cá thịt cá đều được dùng để hầm nước dùng.”
Bà chủ quán gương mặt ôn hòa đến bên bàn giải thích với hai người.
“Cho ba bát mỳ.”
Lý Hỏa Vượng gằn từng chữ một nhìn chằm chằm gương mặt bà chủ.
Bà chủ dường như bị hành động ấy của Lý Hỏa Vượng dọa cho hốt hoảng chạy về thấp giọng bàn tán gì đó với lão đầu đang nấu mỳ.
“Lý huynh à, đừng nóng mà, ngươi an tâm mà ăn mỳ đi, bọn họ thực sự không phải Tọa Vong Đạo.”
Gia Cát Uyên vừa cầm khăn trắng lau đũa vừa nói.
“Hử? Gia Cát huynh, chẳng có lẽ có cách nào đó để phân biệt Tọa Vong Đạo thật giả ư?”
Lý Hỏa Vượng hiếu kỳ nhìn gương mặt chẳng hề tỏ ra lo lắng của Gia Cát Uyên.
“Haha, cũng coi như là có đi. Những tên Tọa Vong Đạo ấy nếu đã tu giả thì tiểu sinh cũng được xem như là Tâm Bàn, nếu đứng gần như vừa rồi thì ta phải sớm nhìn ra sợi chỉ trên người chúng chứ.”
“Chỉ? Chỉ gì cơ?”
Lý Hỏa Vượng cực kỳ nghiêm túc nghe, nó liên quan đến việc sau này liệu hắn có đối phó được với Tọa Vong Đạo hay không.
“Sợi chỉ nối với Ti Mệnh của chúng.”
Lời nói của Gia Cát Uyên khiến Lý Hỏa Vượng sửng sốt, bởi nó không giống với những hiểu biết trước kia của hắn.
“Chúng cũng có Ti Mệnh á?”
“Đấy là điều đương nhiên, nếu không có Ti Mệnh thì những phép thần thông của chúng đến từ đâu chứ?”
---
“Đương nhiên là lừa được từ những chỗ khác rồi! Lẽ nào Tọa Vong Đạo không phải lừa trời lừa đất lừa Ti Mệnh ư?”
Gia Cát Uyên khẽ mỉm cười, phật một tiếng mở quạt ra rồi nhè nhẹ quạt cho mình.
“Ai nói cho ngươi những điều này vậy? Ngươi bị bọn chúng lừa rồi, trên giang hồ kì thực có lưu truyền cách nói này.”
“Chẳng qua bọn chúng không muốn người khác biết mà thôi, vì vậy mới phát tán những lời đồn rằng các phép thần thông của Tọa Vong Đạo đều do đi lừa lọc mà có.”
“Nhưng Lý huynh à, ngươi nghĩ mà xem, một kẻ phàm nhân mà lại có thể lừa được thần thông của Ti Mệnh khác ư?”
“Ti Mệnh của Tọa Vong Đạo? Vậy há chẳng phải bọn chúng nắm rõ hết thảy hư giả ư?”
Suy nghĩ này thoáng hiện ra trong đầu Lý Hỏa Vượng.
Sau khi suy tư một hồi, Lý Hỏa Vượng lại mở lời hỏi:
“Gia Cát huynh, vậy Ti Mệnh của Tọa Vong Đạo tên là gì?”
“Đẫu Mỗ Thái m.”
“Đấu Mỗ Thái m? Đây chính là Ti Mệnh cai quản hư giả ở thế giới này ư?”
Trong bụng Lý Hỏa Vượng không khỏi lại tiếp tục suy nghĩ.
“Lúc này nó cũng đang ở Bạch Ngọc Kinh à? Người từng gặp nó chưa?”
Lý Hỏa Vượng ôm đầu cố gắng lục lại ký ức của mình một năm về trước.
Dường như Gia Cát Uyên cảm nhận được gì đó, hắn ngẩng đầu liếc mặt trời rồi giơ tay ra trước mặt Lý Hỏa Vượng búng tay một cái, trong nháy mắt đầu Lý Hỏa Vượng bỗng trống rỗng, bỗng nhiên hắn không nhớ nổi vừa rồi chính mình đang nghĩ cái gì.
“Lý huynh, những kẻ phàm nhân như chúng ta đừng rước lấy việc của trời thì hơn, để tránh làm nhiễu loạn nhân quả mệnh số của chính mình.”
Lý Hỏa Vượng ôm đầu gật gật, giọng nói mệt mỏi hỏi lại:
“Cái nào cũng không được à?”
“Tốt nhất đừng nghĩ đến nữa.”
Vốn dĩ trong lòng Lý Hỏa Vượng có không ít thắc mắc liên quan đến Ti Mệnh, nhưng sau khi nghe đến đây thì hắn chỉ muốn nuốt lại vào trong bụng mình rồi mở lời chuyển chủ đề.
“Gia Cát huynh, ngươi có thể dạy ta cách này không? Nếu ta có thể học được nó thì Tọa Vong Đạo sẽ không còn là mối đe dọa với ta nữa.”
Gia Cát Uyên lại cầm cây quạt trong tay phẩy phẩy, vừa định nói thì bên cạnh truyền đến giọng nói của một người đang khẽ châm biếm.
“Ê, các ngươi nhìn kìa, trời lạnh phát cóng ra mà còn cầm quạt quạt, đúng là đầu óc có vấn đề.”
Biểu cảm trên mặt Gia Cát Uyên khẽ khựng lại, sau khi hắn gập quạt lại phật một tiếng liền nói với Lý Hỏa Vượng:
“Tâm Bàn là do số mệnh quyết định nên ngươi không học được đâu, nhưng ngươi có thể học chính ngươi. Chỉ cần Tâm Tố làm chủ được tu chân công pháp thì Tọa Vong Đạo mà gặp ngươi, nhất định sẽ chạy còn nhanh hơn thỏ.”
Lý Hỏa Vượng cười khổ, Gia Cát Uyên nói như vậy như thể sau khi tu xong hắn sẽ trở thành khắc tinh của Tọa Vong Đạo vậy.
“Mong là vậy, ta chỉ muốn thoát khỏi đống ảo giác kia thôi, những cái khác sao cũng được.”
“Hahaha, mỳ đến rồi, ba bát mỳ canh cá nóng hôi hổi đây. Hai vị thử tay nghề của lão đầu nhà ta xem.”
Lý Hỏa Vượng cầm đũa gắp mấy gắp mỳ từ bát ra vứt xuống đất, lưỡi của Màn Thầu nhanh chóng thò ra liếʍ láp những sợi mỳ bên cạnh.
“Gia Cát huynh chờ một chút, để Màn Thầu ăn cái đã.”
Gia Cát Uyên vừa lấy ngân châm ra gật gù đồng tình.