Lữ Tú Tài như thể với được cọng cỏ cứu mạng, hắn vội vàng khẩn thiết nói với Trần Hạt Tử:
“Cao nhân, ngươi biết sư phụ ta đúng không? Nể mặt sư phụ ta, xin ngươi tha cho ta một mạng đi mà, ta thật sự không có quen biết với những người ở ngoài kia!”
Trần Hạt Tử đi đến lấy từng đồng xu trong tay hắn.
“Lý Hỏa Vượng cái gì, Cẩu Hỏa Vượng thì có. Ta không quen, nhưng năm đồng tiền này được đấy, có chút linh khí ở trong, coi như tiền mua mạng của ngươi đi.”
Trần Hạt Tử ước lượng những đồng tiền cũ kĩ trong tay mình rồi lấy cây cờ trắng xoay người rời đi.
Sau khi Trần Hạt Tử rời đi hồi lâu, một cơn gió hiu hiu thổi qua, Lữ Tú Tài rùng mình tỉnh lại.
Hắn như mới tỉnh lại khỏi giấc mộng nhìn toàn bộ khung cảnh máu me bên ngoài cửa sổ. trước kia trong mắt hắn, Quỳ gia là một người mạnh mẽ nhường ấy mà nay lại chết không xứng một cắc tiền, còn hắn trong mắt Trần Hạt Tử thì còn chẳng bằng con kiến.
Những hành động của tên mù này đã đập tan hết toàn bộ tâm thái dương dương tự đắc của Lữ Tú Tài.
Tên này không giống với sư phụ Lý Hỏa Vượng của hắn. Mặc dù Lý Hỏa Vượng lạnh lùng và hơi khùng khùng tẹo nhưng hắn chưa từng tùy tiện giết người, hắn như thể cao nhân mà ông già từng nói đến. Còn tên mù này thì lại không như vậy, chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể tước đi mạng sống của mình bất cứ lúc nào.
Nghĩ đến đây, mỗi nỗi lo sợ mạnh mẽ bao phủ lấy toàn bộ tâm trí Lữ Tú Tài, cơ thể hắn không kìm được mà run lên bần bật. nếu như khi nãy hắn không có năm đồng xu ấy mua lại cái mạng này thì sao, thì e là giờ này hắn đã phải chịu chung số phận với Quỳ Gia chúng rồi.
Sau khi cơn choáng qua đi, trong lòng hắn lại không dừng dâng lên nỗi ấm ức không cam lòng, vì cớ gì má trong mắt kẻ khác hắn lại không đáng một xu. Hắn muốn trở thành người như Trần Hạt Tử!
Nếu không thể học được từ Lý Hỏa Vượng thì hắn sẽ học từ tên mù ấy. Ăn ngon uống say với chơi gái thì là cái thá gì! Hắn phải trở thành người lợi hại như tên mù ấy mới xứng với bản lĩnh nam nhi!
Vừa nghĩ đến chuyện mạng của tất cả mọi người đều nằm trong tầm tay của mình, cơ thể Lữ Tú Tài không kìm nổi sự kích động mà run lên không ngừng.
“Ta….ta phải về tìm sư phụ mới được! Nhất định ta sẽ xin hắn dạy phép thuật cho ta!!”
Lữ Tú Tài nắm chắt nắm đấm, nghiến chặt răng rồi nhảy khỏi tường phi ra ngoài.
“Ấy, tiểu sinh kiểm tra ngươi tí xem nha, Đại Tề này là do ai thành lập vậy? Hẳn ngươi cũng chẳng biết đâu nhỉ, nói cho ngươi nghe nè, khi tai họa Hắc Thiên ập xuống, chính Tề Lỗ đại tướng quân dẫn theo người trong tộc mình đạp gió rẽ sóng đến đây.”
“Lúc bấy giờ nơi đây đâu đâu cũng hoang tàn, các thể loại Đạo Quốc Phật Quốc lớn nhỏ gì cũng có hết, cũng nhờ có Tề Lỗ đại tướng quân nam chinh bắc chiến nên cuối cùng khi hắn chín lăm tuổi mới hoành thành việc xây dựng Đại Tề Vương Thành này, đồng thời cũng do cháu hắn là Tề Hằng một tay thống lĩnh thiên hạ. năm đó cũng chính hắn là người lập ra Giám Thiên Ti đó.”
“Ư…..”
Màn Thầu nằm nhoài trên người Hắc Thái Tuế nghiêng đầu nhìn gương mặt sạch sẽ của vị thư sinh trước mắt. Là một con chó nên thực sự nó không hiểu lắm đối phương đang nói cái gì.
Trong cả cỗ xe ngựa, ngoại trừ Hắc Thái Tuế đã chiếm hơn phân nửa diện tích thì những khe hở khác đều được lấp đầy bởi sách cùng tranh chữ của Gia Cát Uyên. Hắn cũng chẳng bận tâm mà ngồi trong đống sách thao thao bất tuyệt với Màn Thầu.
Màn Thầu há miệng ngáp một cái chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy trong tay đối phương một miếng thịt, Màn Thầu lập tức ngồi xuống thè lưỡi nghe đối phương nói tiếp.
Lý Hỏa Vượng ngồi ngoài đánh xe nghe tên trong thân xe kia lải nhải, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi. Dĩ nhiên là Gia Cát Uyên không bị hóa điên đến mức giảng sử sách cho một con chó.
Chẳng qua hắn thấy Lý Hỏa Vượng không muốn nghe hắn kể nên mới mượn cớ giảng cho chó nghe để nói cho hắn nghe.
Cũng không rõ vì sao mà tên này cứ muốn dạy sử ký của Đại Tề cho hắn. Nếu không phải giảng sử sách thì sẽ cực kỳ tha thiết truyền thụ kỹ năng thư pháp của mình, hắn ta nói rằng nhìn nét chữ của hắn cứng nên kỳ thực rất khó chịu.
Tên Gia Cát Uyên này rất thích lên mặt dạy đời người khác, cùng cái miệng nói không ngừng nghỉ nữa thực sự rất không hợp với thực lực uyên thâm khó lường của hắn.
Bánh xe ngựa chậm rãi nhấp nhô, dần dần bên cạnh đường đất xuất hiện một sạp hàng hàng nhỏ, từ bên trong bay ra làn khói trắng nhè nhẹ, có vẻ ở đây bán đồ ăn.
“Lý huynh, sao không dừng lại đi? Ăn lương khô bao nhiêu ngày rồi, nếu đổi khẩu vị một chút thì thật tốt.”
Gia Cát Uyên kéo tấm màn xe lên kinh ngạc hỏi.
Lý Hỏa Vượng ghì chặt dây cương, nhíu mày nhìn những vị khách đang húp sùn sụt mỳ cùng bà chủ đang bưng bát mỳ.
“Không an toàn, những người này rất có thể là Tọa Vong Đạo, nói không chừng chúng còn đang bày bẫy mai phục chúng ta.”
Giờ đây Tọa Vong Đạo hẳn phải hận Gia Cát Uyên thấu xương. Để có thể đối phó Gia Cát Uyên, chúng chắc chắn sẽ tận dùng đủ mọi thứ.