Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 635: Trần Hạt Tử




Bây giờ hắn không quan tâm có phải hay không nữa. điều quan trọng nhất bây giờ là thoát khỏi cái nơi quái quỷ này đã, hắn thật sự không làm nổi mối này.

Nhìn cái đầu vặn vẹo như rắng trường cùng hai cánh tay trước mặt, Lữ Tú Tài nghĩ một hồi rồi giơ năm đồng tiền trong tay đẩy về phía trước.

Sau khi thấy bọn chúng co rụt lại về phía sau, hắn chậm rãi di chuyển về phía cửa sổ. Đến khi tới được bên cửa sổ, hắn bắt đầu dùng hai khuỷu tay không ngừng đập mạnh vào tấm cửa gỗ.

Khi hắn chuẩn bị phá tan cửa sổ chạy trối chết thì cửa bỗng nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài khiến hắn ngã sõng soài trên mặt đất.

Khi hắn bò dậy từ dưới đất thì vừa đúng lúc đầu hắn chỉ cách cái đầu đầu tóc tai bù xù kia mấy tấc.

Nhìn con quái vật trước mặt, hơi thở Lữ Tú Tài như muốn ngưng trọng.

Nhìn cái đầu trước mặt mở miệng ra gặm về phía mình, một tia sáng mạnh mẽ bống vυ"t đến từ vai trái hắn rồi đánh trực diện vào cái đầu ấy.

Lông tóc cùng máu thịt nhanh chóng tiêu biến chỉ còn lại cái đầu lâu trắng bệch lăn lông lốc trên mặt đất.

Con người bị miếng da dính chặt ấy sau khi mất đầu liền lập tức mềm nhũn ra, có vẻ như nó đã chết ngắc rồi.

Thấy vật chủ đã chết, miếng da hòa thượng ấy chợt tách ra khỏi thi thể rồi bổ nhào về phía Lữ Tú Tài như một miếng vải rách.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng “xoẹt” vang lên, một cái cọc bằng gỗ bắn qua cắm chặt miếng da người biết cử động ấy trên mặt đất.

Lữ Tú Tài há hốc miệng nhìn dọc theo thân cây cọc ấy thì nhận ra bên trên cây cọc ấy được treo một lá cờ trắng, ngoại trừ hoa văn âm dương thái cực ở trên cùng của lá cờ thì bên dưới còn được viết sáu chữ.

Nếu Lữ Tú Tài biết đọc thì hắn sẽ hiểu nghĩa của sáu chữ này là, xem tướng, đoán chữ, tính mệnh.

“y da, Trần Hạt Tử ta xui rủi suốt bao nhiêu ngày qua, hôm nay cuối cùng cũng gặp phải một chuyện tốt rồi.”

Là Trần Hạt Tử đã từng làm trao đổi với Lý Hỏa Vượng, hắn đang mò lần xung quanh tìm đến lá cờ trắng đang vẫy gọi mình.

Hắn đi đến dùng chân giẫm bẹp rồi rút lá cờ của mình ra.

Ông lão mù vác giỏ trúc trên lưng trước mặt hắn cúi người xuống sờ lần tấm da người biết cử động không rời tay, Lữ Tú Tài ngây người mới kịp phản ứng lại, hắn vội vàng bò dậy từ dưới mặt đất.

“Gì nhỉ…cao nhân, đa tạ vừa rồi đã ra tay tương trợ.”

Trần Hạt Tử dường như không nghe thấy gì, hắn dùng một mảnh vải đen bọc tấm da người ấy lại rồi móc ra một chiếc gương, đó chính là Bát Quái Kính mà trước kia Lý Hỏa Vượng trả lại cho hắn.

Lúc này Triệu Thiên Hổ cùng Quỳ Tam Kim và những người khác ở ngoài đồng loạt vây quanh khung cửa sổ kinh ngạc quan sát phía bên trong.

Khung cảnh vừa rồi đều được bọn chúng chứng kiến hết, tên mù này có lai lịch thế nào mà lại lợi hại nhường ấy.

Trần Hạt Tử kẹp Bát Quái Kính dưới nách, rồi dùng cây cờ trắng gõ trên mặt đất đi về phía cửa sổ.

“Đứng chắn ở đây làm gì, không chen lấn lên tí thì hoảng à? Lùi lại chút.”

Thấy tên mù này như chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ, những người ở bên ngoài đồng loạt lùi lại mấy bước, nhưng chúng cũng không đi quá xa mà tạo thành một vòng bán nguyệt quây quanh ô cửa sổ, tấm da của chúng vẫn đàn nằm trong giỏ trúc cuẩ hắn mà.

“Ầy, thế còn tạm được.”

Trần Hạt Tử nghiêm trang lập tức đứng dáng trung bình tấn, tay trái cầm Bát Quái Kính, tay phải vẽ gì đó trên tấm kính, miệng bắt đầu niệm chú.

Lữ Tú Tài ở bên cạnh chăm chú quan sát, người mù trước mặt hắn có cốt cách của bậc tiên nhường ấy, nếu một ngày nào đó hắn cũng có thể đạt được đến cảnh giới này thì thật là tốt.

Vừa nhìn là biết Bát Quái Kính trong tay hắn là món pháp khí mạnh mẽ chuyên để hàng yêu trừ ma, không biết nều dùng tiền mua thì cần tốn bao nhiêu.

Trong lúc Lữ Tú Tài đang vẩn vơ suy nghĩ thì tiếng niệm chú của Trần Hạt Tử bắt đầu tăng tốc.

Chú ngữ vừa dừng, Trần Hạt Tử lập tức giơ cáo Bát Quái Kính trong tay lên chiếu về phía những người ở bên ngoài,

“Càn Không Vô Cực, Thiên Địa Chính Pháp!”

Tía sáng cực kỳ chói mắt bắn ra từ trong mặt gương như thanh trường mâu đâm xuyên qua cơ thể tất cả mọi người.

Trong tiếng gào thét tuyệt vọng thê thảm, tất cả mọi người ngoài cửa sổ bị Bát Quái Kính trong tay Trần Hạt Tử chiếu thành một đống bùn nhão màu đỏ.

----

Lữ Tú Tài miệng há hốc, mắt trợn trừng quan sát toàn bộ khung cảnh hỗn loạn bên trong phòng. Hắn không thể ngờ nổi tên mù trước mắt lại giết sạch toàn bộ đám người Quỳ gia chúng.

“Chẳng phải người này là vị cao nhân đắc đạo chuyên đi trừ gian diệt ác sao? Sao lại không giống tí nào với câu chuyện mà ông già kể nhỉ?”

Đúng lúc này, Trần Hạt Tử ngoảnh đầu về phía Lữ Tú Tài. Mặc dù hắn bị mù nhưng hành động này của hắn cũng đủ khiến toàn thân Lữ Tú Tài tứa ra mồ hôi lạnh.

“Ấy ấy, sao trong phòng vẫn còn một đứa nữa nhỉ?”

Trần Hạt Tử nói rồi giơ tấm gương hướng về phía Lữ Tú Tài.

Xèo xèo xèo, Lữ Tú Tài bị dọa cho tè cả ra quần. hắn run rẩy giơ những đồng tiền trong tay lên rồi dùng hết sức bình sinh gào lên:

“Đừng…..đừng giết ta! Sư phụ ta là Lý Hỏa Vượng!”

Nghe đến đây, Trần Hạt Tử lập tức khựng lại.