Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 634: Trộm Mộ




“Ha…này thì có là gì.”

Lữ Tú Tài nghiến chặt răng giơ đồng tiền trong hai tay rồi đi lại trong căn phòng.

Lần mò một hội, Lữ Tú Tài phát hiện đây có lẽ là một căn phong ngủ, đến thằng con trai độc đinh của Triệu gia ấy hắn cũng mò mãi mà không thấy đâu.

“Thế này không ổn, tối quá, phải thắp ngọn đèn dầu lên thôi.”

Lữ Tú Tài lần mò về phía bàn, ngay bên cạnh ngọn đèn dầu vừa khéo có một con dao đánh lửa.

Lữ Tú Tài dùng hai bên dao đánh lửa liên tục mài vào nhau, những tia lửa nhỏ li ti cũng theo đó mà tóe ra, bỗng nhiên một tia lửa bắn vào bấc đèn đã thấm đẫm dầu khiến ngọn đèn dầu sáng bừng lên.

Đúng lúc này, Lữ Tú Tài nhìn thấy một gương mặt thuôn dài trắng bệch qua ánh lửa, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.

“Aaaaaaa!!!”

---

Triệu Thiên Hổ ở bên ngoài nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lữ Tú Tài, hắn chán nản nói với Quỳ Tam Gia:

“Hầy, lại một tên nữa ngỏm.”

Quỳ Tam Kim còn chưa nói gì thì tên béo Tiểu Hắc bên cạnh đã cất lời.

“Quỳ gia, một người anh em của ta nghe nói hắn có liên quan đến Giám Thiên Ti, hay là….”

“Chát!”

Triệu Thiên Hổ giáng vào đầu hắn một cú tát.

“Ngươi không biết chúng ta làm ăn cái mẹ gì à? Chúng ta đào trộm mồ đó! Thế mà còn dám mời Giám Thiên Ti?! Ngươi gọi Giám Thiên Ti đến đây, sau đó làm thịt tất cả chúng ta hay sao?”

Tiếu Hắc béo mập bụm miệng rồi lui trở lại trong nhóm người.

“Bọn chúng cũng chẳng phải sai nha, đám phàm phu tục tử như chúng ta cũng chẳng đến lượt bọn chúng quản lý đâu….”

Hai mắt Triệu Thiên Hổ khẽ nheo lại.

“Nếu thật sự không được thì chúng ta cũng chẳng cần Minh Khí đó nữa. Đã mời không biết bao nhiêu người rồi, chúng ta cũng đã tận lòng tận nghĩa với lão Tứ lắm rồi.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức những người xung quanh đều hốt hoảng.

“Triệu gia, không thể không cần được! Nếu thứ đó có thể biến lão Tứ thành như vậy thì chắc chắn nó phải là món bảo bối cực lợi hại của cao nhân!”

“Đúng thế! Cho dù chúng ta không dám dùng thì tìm bừa một người nào đó cũng có thể bán với giá bằng cả tòa thành ấy chứ!”

“Ấy! Triệu gia! Ta còn nghe nói trong tay những vị cao nhân ấy có tiên đan trường sinh bất lão! Chúng ta có thể mang Tà Bi Tử này đi đổi!”

“Nói năng nói cuội gì đấy! Im miệng!”

Triệu Thiên Hổ vừa cất lời, tất cả những người khác đồng loạt im lặng.

“Có bản lĩnh thì các ngươi đi mà gỡ tấm Tà Bì Tử trên người lão Tứ xuống đi! Ai lột ra được thì ta cho người đó! Nhưng các ngươi có dám không?”

“Ta còn không biết đó là món bảo bối lợi hại đấy? Nhưng thứ được đào lên này có thể giết người đấy! Lão Tứ và lão Lục đã gục xuống rồi, các ngươi có mấy cái mạng đem đi đổi đây?”

“Cứ như vậy đi! Đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào, khi nào trời sáng thì chúng ta đi, tránh lại bị quan bên trên để ý.”

Nghe vậy, những tên khác cũng không dám nhiều lời nữa, chúng đồng loạt tuân theo lời hắn phân phó.

“Aaaaa!!!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Lữ Tú Tài lại vang lên lần nữa từ bên trong phòng.

“Hử?!”

Gương mặt Triệu Thiên Hổ bỗng lộ ra vẻ vui mừng.

“Trông thế mà vẫn chưa chế, có vẻ như lần này có kịch rồi. Đừng vội đi đâu, chờ đã rồi tính!”

“Aaaaaaa!!!!”

Lữ Tú Tài nắm chặt đồng tiền trong tay ừa hét toàng vừa chạy quanh quanh trong căn phòng. Phía sau lưng hắn là một cái cổ thuôn dài dính lấy một cái đầu không có tóc đang uốn éo đuổi theo hắn như con rắn dài ngoằng ngoẵng.

Những thi thể có tứ chi thắt nút bên cạnh khiến Lữ Tú Tài dùng hết sức bình sinh như bú sữa mẹ của mình để chạy trốn vì lo sợ sẽ có kết cục như những cái xác kia.

Thấy bị dồn vào góc tường không còn đường lui, Lữ Tú Tài nghiến chặt răng giơ đồng xu trong tay hướng về cái đầu đang bay đến trước mặt mình, cái đầu ấy ngay lập tức lùi lại nửa bước.

“Không sao, không sao! Thứ này sợ đồng xu!”

Lữ Tú Tài vừa thở hồng hộc lấy khí vừa không ngừng tự an ủi bản thân.

Sau khi chạy vã hết cả mồ hôi, giờ hắn mới có công phu quan sát xem rốt cuộc thứ đó là cái gì.

Đó là con người, hoặc có thể nói rằng, trước kia rất có khả năng hắn từng là con người, cổ và tứ chi của hắn đều trở nên cực kì dài, không ngừng uốn éo giữa không trung như những con rắn.

Ở ngực của người này có dán một miếng miếng dã đã có nấm mốc, thoạt nhìn như nó được vá kín lại từ mấy miếng da mặt da đầu. Vết sẹo hình nhẫn chỉnh tề trên đó đã chứng minh, thân phận của chủ nhân miếng da mặt này sinh thời là hòa thượng.

Những đường nét trên gương mặt vị hòa thượng này đều bị khâu khâu vá vá kín, trên trán của gương mặt này còn được vẽ đầy những lời Phạn văn “trông thật mà giả” khiến cả tấm da nhìn tổng thể trông càng thêm phần quỷ dị.

Mỗi lần người đó cử động, những đường nét trên gương mặt vị hòa thượng cũng phải chịu sự lôi kéo, uốn éo.

“Đó là da người? Tấm da này đã khiến đầu của người này có thể thò ra được dài như vậy ự?”

Trong lúc nguy cấp, bộ óc của Lữ Tú Tài hoạt động cực kỳ nhanh nhạy.