Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 633: Lữ Bán Tiên




Nhưng dù nghĩ hồi lâu thì hắn cũng chẳng thể tìm ra điều gì hữu ích. Trước kia mỗi khi gặp nguy hiểm thì lão già ấy luôn kéo hắn bỏ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, nếu thực sự không còn chỗ nào chạy nữa thì cũng ép hắn phải trốn bên dưới xe ngựa không được ra ngoài.

Trong lúc Lữ Tú Tài còn đang thầm oán thán thì xe ngựa đã đến nơi, khi hắn xuống xe quan sát một lượt bốn bề xung quanh liền nhận ra họ đã ra khỏi thành rồi.

Những căn nhà xung quanh toàn một màu đen kịt, không rõ đây là đâu nhưng khu vực lân cận Ngân Lăng thành cũng chỉ có vài cái thôn trang mà thôi.

Phía trước xe ngực là một cánh cổng lớn khí phách ngút trời, có vẻ như thân phận người sống trong đây không hề tầm thường.

“Nào, Lữ lang, ngươi đi theo ta. Cố chủ sống ở đây.”

Quỳ Tam Kim nói rồi liền đi gõ cửa.

m thanh ken két tiếng mở cửa vang lên, một người đàn ông đứng tuổi cầm theo đèn l*иg kẽ thò người ra.

Sau khi nhìn mặt Quỳ Tam Kim, hắn liền vội vã mời hai người đi vào bên trong như thể sợ hãi sẽ có thứ gì đó vào theo.

“Tam Kim, vị này là….”

“Phương bá, ngài yên tâm. Người này là huynh đệ của ta, không phải người thường đâu, hắn từng học phép thuật với tiên nhân đấy!”

Thấy người đàn ông ấy đánh giá mình, Lữ Tú Tài khẽ ho nhẹ một tiếng rồi cho một tay ra sau lưng bắt chước cách mà Lý Hỏa Vượng tỏ ra lạnh lùng.

“Tam Kim!”

Nghe thấy giọng nói chắc nịch vang lên, Lữ Tú Tài vừa nghiêng đầu liền thấy một đám nam nhân đi về phía mình nghênh đón.

Đứng ngay giữa đám người là một gã to béo mập mạp, hắn mặc trên mình bộ đồ gấm lục, đeo chuỗi ngọc châu ở cổ đúng phong cách của quan viên.

Dẫu vậy nhưng gương mặt dữ tợn của hắn lại hoàn toàn không hợp với bộ y phục trên người.

Những người xung quanh hắn cũng không khá khẩm hơn là bao, tên nài tên nấy đều mặt mày hằm hổ. Nếu không phải gần đó còn có vài căn nhà khác thì chắc có lẽ Lữ Tú Tài đã tưởng rằng hắn đang ở giữa hang ổ của bọn thổ phỉ rồi.

Quỳ Tam Kim thấy họ liền vội cúi đầu nghênh tiếp.

Nhìn họ xì xào bàn tán gì đó, trong lòng Lữ Tú Tài không khỏi ngờ vực.

“Rốt cuộc lai lịch những vị huynh đệ của Quỳ gia là như thế nào vậy, sao ta cứ có cảm giác họ không giống như những người làm ăn đoán chính gì cho cam.”

Nơi này đường xá thì không quen, lại còn là buổi tối khiến Lữ Tú Tài bắt đầu thấy hối hận vì đã đến đây.

Nói một hồi, cuối cùng Quỳ Tam Kim đưa tên cao to mập mạp kia đến trước mặt Lữ Tú Tài.

“Lữ lang, vị này là Triệu gia, con trai hắn chính là người bị yêu ma đeo bám.”

Lữ Tú Tài ngẩng đầu nhìn gương mặt cau có ấy, hắn mở miệng định nói gì đó thì bỗng nhiên vị Triệu gia ấy lại chắp hai tay lại rồi vô cùng thành khẩn nói:

“Lữ bán tiên, xin ngày hãy cứu lấy con trai ta với! Nó là độc tôn tôn của cả Triệu gia ta đó!”

“Được rồi, được rồi.”

Thái độ tôn kính của đối phương khiến gương mặt Lữ Tú Tài không khỏi để lộ ra một chút đắc ý. Hắn rất thích cảm giác được người khác khẩn cầu như vậy, nó khiến hắn cảm thấy bản thân mình rất lợi hại.

“Lữ bán tiên, việc này không thể chậm trễ, ngươi mau đến đây, con trai ta sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Triệu Thiên Hổ kéo Lữ Tú Tài đi vào sâu trong nhà mình,

Cả căn nhà này rất to mà cũng rất sâu, Lữ Tú Tài có hơi choáng rồi.

“Má nó, sau này ta cũng phải mua một căn nhà to như vậy!”

Lữ Tú Tài vừa nghĩ đến đây thì hắn đã bị lôi đến trước cửa một căn phòng nọ rồi dừng lại, trong phong không được thắp đèn, trông chẳng khác gì không có người bên trong.

“Lữ bán tiên, con trai ta ở bên trong. Chỉ cần ngươi óc thể cứu được hắn thì cái gì cũng được!”

Lữ Tú Tài cố gắng dỏng tai lên nghe ngóng, song lại chẳng nghe thấy gì sất, trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm.

“Triệu gia, bên trong chỉ có một mình con trai ngươi thôi à?”

“Đương nhiên là chỉ có một mình nó thôi, không thì còn có mấy người, đến hai tên nô bộc cũng đều bị nó xé xác rồi!!”

Triệu Thiên Hổ dẫn một đám người đầy Lữ Tú Tài đi về phía cánh cửa căn phòng.

“Triệu gia đừng nóng! Trước hết ngươi phải nói cho ta biết đây là loại yêu ma quỷ quái thế nào đã chứ! Nó có lợi hại không? Nó là đực hai là cái?”

Lữ Tú Tài còn chưa có được đáp án thì cánh cửa bị khóa chặt đột ngột mở ra, hắn bị đẩy vào bên trong.

Ngay sau đó, cửa đóng cạch một tiếng.

“Đừng đóng cửa mà! Các người đang làm cái quái gì vậy! Ta có chạy đi đâu đâu! Mau mở cửa ra!”

Lữ Tú Tài hốt hoảng không ngừng đập mạnh vào cánh cửa gỗ, song hắn lại chẳng nhận được bất kỳ hồi âm nào.

“Đắc đắc đắc đắc đắc~”

Một hồi tiếng run rẩy quái dị vang lên khiến toàn thân Lữ Tú Tài nổi hết cả da gà.

Hắn run lẩy bẩy quay người lại hoảng loạn nhìn bóng đêm đen trước mặt rồi giơ năm đồng xu trong tay lên.

Dường như trong căn phòng tối mờ mờ có thứ gì đó giật giật, nhưng hắn không nhìn rõ lắm.

Đến thì cũng đến rồi, giờ có nói gì thì cũng vô dụng mà thôi. Lữ Tú Tài lấy hết dùng khí lớn giọng uy hiến thứ đang lẩn trốn trong bóng tối kia:

“Tên tiểu quỷ nhà ngươi đừng có không biết điều nhé! Sư phụ ta là Lý Hỏa Vượng! Nếu ngươi dám động đến ta thì hắn sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Tiếng của Lữ Tú Tài vang vọng khắp căn phòng, sau khi thấy không có điều gì bất thường, trong lòng hắn mới trấn tĩnh hơn được một chút.