Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 632: Bắt Quỷ




Khi đi ngang qua Đào nhi, Lữ Tú Tài đột nhiên nhìn thấy quần nàng có dính chút máu, sắc mặt lập tức trở nên giận dữ tột độ.

“Mẹ kiếp! Có chuyện gì xảy ra vậy! Là tên nào ăn gan hùm mật báo động tới người của Lữ gia ta chứ! Ông đây giết chết hắn!”

Đào nhi lắc đầu, lí nhí nói:

“Không có...Chỉ là kinh nguyệt hơi nhiều, không thể thấm hết.”

“Kinh nguyệt gì hả? Ta đang hỏi máu trên quần ngươi mà! Ngươi nói kinh nguyệt với không kinh nguyệt với ta làm gì!”

Sau khi được Đào nhi lí nhí giải thích, Lữ Tú Tài mới hiểu tháng nào phụ nữ cũng chảy máu.

“Hóa ra là như vậy, chẳng trách trước đây hát hí khúc, có vài ngày chị dâu cứ thần thần bí bí, ta hỏi nàng mà mẹ nhà nó nữa, nàng chửi ta té tát.”

Lữ Tú Tài sờ bên hông, lấy một ít bạc vụn trong túi nhét vào ngực Đào nhi, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Tối mai mua thịt cho ta, ông đây không muốn ăn rau nữa! Ăn rau cả đời rồi, giờ nhìn thấy rau là ta thấy bực!”

Ngoài Lữ Tú Tài ra thì những con bạc kia cũng đi tới sòng bạc, buổi đêm thành Ngân Lăng sẽ cấm đi lại, nhưng chỉ cần ở lại sòng bạc cả đêm, vậy cấm đi lại hay không cấm cũng không có liên quan gì.

Vừa tới sòng bạc Quỳ gia, Lữ Tú Tài lấy ra năm đồng tiền mà Lý Hỏa Vượng cho mình, đặt ở trong tay, trên mặt lộ vẻ đắc ý. Mình có nghề này rồi, cả đời không sợ đói nữa.

Nhưng khi hắn đang định đi tới vị trí của bản thân thì đã bị Quỳ gia xăm hình rồng trên vai ngăn lại:

“Tới đây tới đây, Lữ lang, đừng vội kiếm tiền mà, ta tìm ngươi có chút việc.”

Hai người đi tới sân nhỏ phía sau sòng bạc, có một cái nồi lẩu đồng đỏ đang sôi sung sục, bên trong là từng miếng thịt dê cắt mỏng.

Lữ Tú Tài vừa ngồi xuống đã bắt đầu ăn, đúng lúc hắn ăn ở nhà vẫn chưa no.

“Quỳ gia có việc gì sao? Có vấn đề gì thì cứ nói! Năm đó ngươi thu lưu ta, vậy ngươi chính là ân nhân của Lữ Tú Tài này!”

Quỳ Tam Kim cười lớn, rót rượu cho Lữ Tú Tài.

“Lữ lang, ta nghe nói trước đây ngươi từng đi theo cao nhân phải không?”

“Đó là đương nhiên rồi! Sư phụ ta! Lý Hỏa Vượng! Nhân vật như thần tiên vậy! Chém đầu còn có thể nối trở lại! Đám tà ma yêu quái kia chỉ đủ làm đồ nhắm cho hắn mà thôi!”

Lữ Tú Tài không ngừng đập vào ngực, người không biết thì còn tưởng đang nói hắn nữa đó.

“Vậy Lữ lang đi theo cao nhân lợi hại như vậy, chắc chắn cũng rất lợi hại nhỉ?”

“Hahaha…”

Lữ Tú Tài gắp thịt dê lên thả vào trong nồi lẩu sôi sung sục, sau đó đưa vào trong miệng, đắc ý nói:

“Tạm được, ta có bốn phần, không, sáu phần bản lĩnh của sư phụ!”

“Tốt! Quả nhiên từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Bội phục, bội phục!”

Lữ Tú Tài đắc ý cười lớn, Quỳ gia tiếng tăm lừng lẫy cũng nho nhã lễ độ với mình như vậy, lúc này hắn cảm thấy bản thân mình rất có thể diện, trong lòng đã nghĩ kỹ ngày mai sẽ chém gió như nào với các huynh đệ trên bàn rượu rồi.

Hắn hoàn toàn không để ý thấy Quỳ Tam Kim ở trước mặt giả vờ nhíu mày:

“Lữ lang này, chỗ ta có một việc khó giải quyết, có thể mời ngươi giúp đỡ một lần hay không?”

“Chính là một người huynh đệ đồng sinh cộng tử với ta không biết gặp xui xẻo ở chỗ nào, kết quả là gặp sát, trở nên điên điên khùng khùng, tìm hòa thượng đạo sĩ tới đều vô dụng.”

“Nếu như Lữ lang có thể giúp ta được chuyện này, vậy sau này tiền kiếm được ngươi lấy tám phần!”

---

“Tám phần á? Vậy chẳng khác nào lật kèo rồi à?”

Thù lao của Quỳ Tam Kim khiến nước dãi của Lữ Tú Tài như muốn rớt ra tới nơi.

Hắn đang định mở miệng đồng ý thì ngay tức thì hắn lại bình tĩnh.

Người một nhà nắm rõ chuyện nhà mình, từ khi đi cùng sư phụ đến nay, hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu chuyện trúng tà như vậy rồi. Trong đó có cả lợi hại lẫn không lợi hại như vẻ bề ngoài.

Mặc dù sư phụ đã từng nói năm đồng xu này có thể trảm ma, nhưng hắn vẫn chưa từng thử nó trước đây.

Thấy Lữ Tú Tài bắt đầu bối rối, Quỳ Tam Kim liền thất vọng thở dài một hơi:

“Thôi vậy, ta không có trách ngươi, cũng phải thôi, kỳ thực đây không phải loại chuyện mà người bình thường có thể làm được.”

Vừa bị đối phương kích như vậy, đầu của Lữ Tú Tài như nóng bừng lên.

“Móa nó, ta làm! Nhân tử treo triều thiên, bất tử vạn vạn năm*. Lữ gia ta mà phải sợ cái này à? Lý Hỏa Vượng được thì cớ gì mà ta lại không được?”

*ý chỉ mặc kệ, không quan tâm.

Hơn nữa, lỡ mà đánh không lại thì chỉ cần dựa vào năm đồng tiền mượn được kia chạy trốn thì chắc có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.

“Được! Lữ lang đúng là hảo hán! Ta kính ngươi một ly!!”

Lữ Tú Tàu bắt chước ngay điệu bộ hắn học được từ câu chuyện Binh Thư, hắn giả bộ chẳng hề để tâm rồi đặt chén rượu trong tay xuống mặt bàn.

“Chớ vội uống rượu! Chờ ta chém phay thứ tà ma ấy rồi sẽ từ từ nhâm nhi với Quỳ gia!”

Vẻ tự tin tràn trề của Lữ Tú Tài khiến Quý Tam Kim không khỏi giơ ngón tay cái tán thưởng, gương mặt hắn lúc này lại càng thêm phần đắc ý.

Giờ thì cuối cùng hắn cũng được hưởng đãi ngộ mà trước kia Lý Hỏa Vượng được hưởng thụ rồi.

“Được, Lữ lang, chúng ta đi thôi!”

Đến khi lên xe ngựa, dù ngoài mặt Lữ Tú Tài tỏ ra không để tâm nhưng trong lòng hắn bắt đầu lo lắng bất an. Hắn đang không ngừng nhớ lại lúc trước Lý Hỏa Vượng đã ứng phó thế nào khi lâm vào tình thế ma quỷ hiểm hóc này.