Khi Lữ Tú Tài đang cất tiền vào trong hai túi vải thì hắn nghe thấy ông chủ song bạc ở trước mặt nói:
“Lữ lang, lần sau ngươi phải cho đám heo kia chút ngon ngọt, thua ba ván rồi thắng một ván, như vậy lần sau bọn họ mới tới nữa.”
“Được! Ta biết rồi!”
Chờ khi hắn cất tiền xong, đi ra khỏi cửa song bạc thì có một đám du côn cắc ké vô lại xông tới, gương mặt tươi cưới chúc mừng.
Dường như Lữ Tú Tài rất thân với đám người này, vung tay lên nói:
“Đi! Các anh em! Hôm nay ta mời khách! Chúng ta tới Túy Tiên lâu ăn sáng thôi nào!”
Lữ Tú Tài mới nói ra lời này thì cả đám đã lập tức hoan hô.
“Lữ gia trượng nghĩa! Hào phóng!”
“Lữ gia hào sảng! Luận hảo hán thì ắt phải là Lữ gia của chúng ta!”
“Còn không phải sao, toàn bộ thành Ngân Lăng này, có ai dám không nể mặt Lữ gia chứ!”
Trong các tiếng ‘Lữ gia’ không ngừng vang lên, Lữ Tú Tài cảm thấy mình sắp bay lên luôn rồi, khóe miệng cong lên, không thể nào hạ xuống được.
Mẹ nhà nó nữa, đây mới là sống chứ, những ngày tháng mình ở bên trong gánh hát là cái chó gì!
----
Cả đám người kéo nhau đi, Lữ Tú Tài la lối om sòm đi tới Túy Tiên lâu.
Hắn không hề quan tâm giờ mới là buổi sáng, các món ngon được mang lên. Chờ khi rượu vừa được mang đến, có kẻ ánh mắt tốt vội chạy tới rót rượu cho Lữ Tú Tài.
Lữ Tú Tài cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm lớn, đám người xung quanh đều khen hay.
Hoàn toàn không chú ý tới vẻ xem thường và bất mãn của những thực khách xung quanh.
“Lữ gia đại lượng! Lữ gia oai phong quá!”
“Trời ơi là trời, sao ta lại không có tửu lượng tốt như vậy chứ. Lữ gia có thể dạy ta cách luyện được không?”
“Như vậy là gì đó, năm xưa ông đây và sư phụ Lý Hỏa Vượng đi giúp Hoàng đế Thanh Khâu đuổi quỷ bắt yêu. Nhìn thấy chưa, một vò rượu cao như này mà khi đó Lữ gia ta bê lên, ngửa đầu uống cạn!”
“Lữ gia, khi đó ngài và sư phụ bắt yêu ở Thanh Khâu như nào, ngài kể cho chúng ta nghe đi!”
“Nói tới Thanh Khâu, cho dù mặt ngoài không có tà ma nhưng ở dưới đồng cỏ kia vô cùng nguy hiểm. Lúc đó nếu như không có ta chiếu cố sư phụ, vậy nói không chừng hắn đã không còn trên đời nữa rồi!”
Vừa ăn vừa uống, Lữ Tú Tài vừa kể lại những chuyện xảy ra ở Thanh Khâu, đại đa số mọi việc là hắn nghe được từ chỗ Cẩu Oa, chỉ là sắp xếp bản thân thành nhân vật chính mà thôi.
Trong những tiếng khen ngợi của mọi người, mặt Lữ Tú Tài dần đỏ ửng lên, đầu lưỡi cũng trở nên không lưu loát, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.
Chờ khi ăn uống tới tầm, Lữ Tú Tài cao hứng vung tay lên nói:
“Đi! Tới hẻm son phấn! Mọi chi phí tính hết cho ta!”
Tiếng hoan hô càng lớn hơn nữa, gần như muốn lật tung nóc nhà luôn rồi. Đám người xung quanh càng xum xoe hơn, gần như muốn coi Lữ Tú Tài làm cha mà cúng bài, điều này khiến Lữ Tú Tài cảm thấy thỏa mãn tột độ.
Khi Lữ Tú Tài thỏa mãn đi ra khỏi hẻm son phấn thì đã là xế trưa rồi.
Hắn không cảm thấy đói bụng, điểm đặc sắc ở hẻm son phấn chính là mua cô nương tặng sủi cảo thịt lừa.
Ăn chơi cả một buổi sáng, Lữ Tú Tài cũng cảm thấy mệt, lảo đà lảo đảo đi về chỗ ở.
Theo lý mà nói thì loại người như hắn rất khó thuê nhà ở thành Ngân Lăng, nhưng Quỳ gia thủ đoạn thông thiên, đã tìm vài người để bảo lãnh.
Tiếng đẩy cửa “kẽo kẹt” vang lên, ở bên cạnh giếng trong sân có một cô gái đang ngồi giặt quần áo, tay chân vô cùng nhanh nhẹn, nhìn qua thì chăm chỉ vô cùng.
Lữ Tú Tài đã bỏ tiền mua cô gái này về, gọi là Đào nhi, bề ngoài bình thường, mông cũng nhỏ, giá mua rất rẻ.
Vốn hắn định mua về làm vợ nhưng sau khi tới hẻm son phấn vài lần, Lữ Tú Tài không động tới nữa.
Nằm ở trên giường chẳng khác nào một khúc gỗ, nào có nhiều chiêu trò như các cô nương ở lầu xanh.
Hiện giờ hắn để trong nhà giặt quần áo, nấu nướng linh tinh, hắn coi như là nha hoàn.
Lữ Tú Tài nằm vật lên giường, bắt đầu gáy o o.
Đào nhi dừng không giặt nữa, cầm chậu gỗ lên, múc nước nóng ở trong nồi đã đun từ sáng, cầm khăn mặt đi tới lau mặt lau người cho Lữ Tú Tài.
Lau xong thì khom lưng cởi giày cởi vớ, ngâm chân cho hắn.
Sau khi rửa sạch sẽ cho hắn, nàng mới che chăn lên người Lữ Tú Tài, đồng thời đặt gối hai bên sợ hở gió, còn dùng quần áo che lại.
Chờ khi sắc trời bên ngoài dần tối đen thì Lữ Tú Tài mới dần tỉnh lại, ngửi mùi thơm bay trong không khí, hắn xoay người xuống giường, ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm tối.
Lúc Lữ Tú Tài ăn cơm thì Đào nhỉ không có tư cách ngồi chung bàn, nhất định phải chờ hắn ăn xong thì mới được ăn đồ thừa còn lại.
Trên bàn có hai món mặn một canh, hơn nữa còn có trứng rán, món ăn được xào rán bằng mỡ heo, trước đây Lữ Tú Tài không dám nghĩ tới bữa tối như này, nhưng hiện giờ hắn lại bắt đầu chán ghét.
Uống một ngụm canh bí lớn, Lữ Tú Tài dùng ống tay áo lau miệng, sau đó chuẩn bị đi tới sòng bạc kiếm tiền. Hắn phải đi sớm một chút, không chút nữa lệnh cấm đi lại ban đêm thi hành, vậy thì hắn sẽ bị cản ở ngoài.