“Ôi, sao ngươi vẫn không tin chữ. Quyển sách có nhắc tới việc Tâm Tố có thể tu chân ta đọc được ở trong vườn sách ở U Đô, Đại Tề đó. Nào, để tiểu sinh kể lại mọi chuyện từ đầu về sử sách Đại Lương và Đại Tề cho ngươi nghe.”
Lý Hỏa Vượng vội vàng duỗi tay ra ngăn lại, nếu như giảng giải từ đầu thì sợ rằng phải nói ba ngày ba đêm mất.
“Gia Cát huynh, không cần đâu, ngươi hãy nói tiếp theo chúng ta đi đâu, phải làm gì, muốn giết ai là được, ta đi theo ngươi.”
Khi thấy đối phương kháng cự như vậy, Gia Cát Uyên mới coi như thôi, trên mặt cũng tỏ vẻ tiếc nuối:
“Lý huynh, ngươi không hiếu học như vậy là không được đâu. Có câu biển học vô bờ, khổ luyện là con thuyền đưa về bến thành công. Cũng có câu nói người xưa học hỏi không tiếc nuối…”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất đắc dĩ, đúng là chỉ có đặt sai tên chứ không có ngoại hiệu sai, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng đã hiểu vì sao ngoại hiệu của đối phương là Thuyết Thư Nhân rồi.
“Gia Cát huynh, đám thái giám kia vẫn đang làm loạn triều đình Đại Tề, chúng ta cứ dông dài ở nơi này e là không được thích hợp lắm đâu nhỉ?”
“Thôi được rồi, tương lai còn dài, trên đường đi ta sẽ khuyên bảo ngươi.”
Gia Cát Uyên đứng dậy khỏi bồ đoàn, xoay người đi lấy bức tranh và thư pháp ở trên tường.
“Ngươi theo tiểu sinh tới U Đô, gặp mặt Quốc Sư đại nhân trước đã.”
“Được!”
Lý Hỏa Vượng đứng dậy, giúp đỡ Gia Cát Uyên lấy tranh xuống.
“Gia Cát huynh, ngươi đã nói sư phụ của ta Đan Dương Tử dùng chấp niệm thành tiên, mượn lực lượng của ta để thành tiên, vậy chẳng phải là ta cũng có thể sử dụng luồng Tiên Thiên Nhất Khí này trong cơ thể phải không?”
Lý Hỏa Vượng vừa giúp đỡ vừa nói.
“Được chứ, tất cả Tâm Tố đều có thể sử dụng được, nếu không thì sao người khác bắt được Tâm Tố đều muốn hãm hại, lừa gạt cơ chứ? Chẳng phải họ cũng sợ Tâm Tố tùy tiện sử dụng hay sao?”
“Nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện sử dụng được, trước tiên không nói tới việc có thể sử dụng hay không, nói không chừng dùng được thì sẽ thành giết địch tám trăm tự tổn hại một nghìn. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn biến thành loại bán tiên như sư phụ ngươi sao?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng hiện lên ba cái đầu của Đan Dương Tử, không nói thêm gì nữa. Mặc kệ là chuyện như vậy xuất hiện ở trên người mình hay là xuất hiện trên người bạn bè người thân của mình, thậm chí là xuất hiện ở trên người kẻ địch thì cũng đều không phải là kết quả tốt.
Trước khi hắn hiểu thấu được năng lực của Tâm Tố thì khi đối địch vẫn nên sử dụng thứ khác, tối thiểu là Đại Thiên Lục cũng ổn định hơn.
“Lý huynh, tốt nhất ngươi vẫn nên tìm được công pháp tu chân rồi nói. Suy nghĩ một chút tới Tâm Trọc mà xem, chúng ta có lựa chọn, nhưng bọn họ không có lựa chọn, sử dụng linh tinh không chừng sẽ khiến tâm bị tẩu hỏa nhập ma như bọn họ đó.”
…
“Mẹ kiếp! Ông đây không tin! Ta đặt một quân mặt sấp, một quân mặt ngửa! Ta không tin vẫn còn thua được!”
“Ta đặt hai quân mặt ngửa, mười đồng!”
“Ta cũng đặt hai quân mặt ngửa!”
“Bà nội nhà ngươi, cút cho ta! Đặt cái khác đi, đừng mong ăn trộm vận may của ông đây.”
Chướng khí mù mịt, mùi chân thối và mùi mồ hôi nồng nặc bao phủ lấy cả song bạc. Một đám người chợ búa vô lại cùng với đám du côn lưu manh đang đánh bạc.
Cho dù thành Ngân Lăng khí phái vô cùng nhưng càng khí phái thì lại càng có nhiều chỗ bẩn thỉu, sòng bạc của Quỳ gia này vẫn được coi là sạch sẽ.
“Còn ai nữa không? Có ai đặt nữa hay không?! Đặt xong rồi thì bỏ tay ra!”
Lữ Tú Tài đã lâu ngày không gặp tựa như tướng quân trước trận chiến, oai phong sừng sững đứng ở giữa canh bạc, vẻ non nớt trên gương mặt thiếu niên đã hoàn toàn biến mất, bị các thứ khác không thuộc về độ tuổi này lấp đầy.
Nhìn từng đống tiền đồng và bạc vụn đặt ở các vị trí, Lữ Tú Tài cười lạnh một tiếng, bàn tay giấu trong ống tay phải bấm quyết, ngay sau đó chân phải giẫm một cái, một đồng tiền trong ống rung lên.
Khi cốc xúc xắc che kín được mở ra, tiếng hô đồng loại vang lên, hai đồng tiền ở bên trong cốc xúc xắc là mặt sấp.
Có mấy tên đặt cược không cam lòng, cầm đồng tiền lên kiểm tra nhưng đều không phát hiện ra điểm khác thường nào cả, đó chỉ là hai đồng tiền bình thường, hơn nữa còn bị rỉ sét.
“Mọe nó, ta không tin đêm nay mình lại xui xẻo như vậy! Đi! Đi tìm Quỳ gia vay tiền nào!”
Trong tiếng la hét, thời gian trôi qua từng chút một, chờ khi tiếng gà gáy bên ngoài cửa sổ vang lên, cả đám ma bài bạc tựa như mất hồn mới bắt đầu đi ra bên ngoài.
Lúc này Lữ Tú Tài đang chia của cùng với một tên béo, cho dù chỉ được bốn phần nhưng số tiền đó đã đủ khiến Lữ Tú Tài phải hoa cả mắt.
“Lữ lang, đây là phần của ngươi.”
“Đa tạ Quỷ gia!”
Lữ Tú Tài cười ha hả mở hai tay ra, ôm hết tiền trên bàn về, trong mắt tràn ngập vẻ tham lam.
“Thật sự muốn lão già trong nhà tới đây xem, ta có nhiều tiền như vậy, bằng bao nhiêu buổi hắn biểu diễn cơ chứ! Lớn tuổi như vậy rồi nhưng đúng là chẳng ra sao mà, còn không có tiền đồ bằng mình!”