“Cạch” một tiếng, quân cờ đen hạ xuống, trong lòng Lý Hỏa Vượng suy nghĩ những lời đối phương mới nói:
“Bàn trong bàn kết? Câu này có nghĩa là gì?”
Bản thân hắn với tư cách là Tâm Tố, trước đó lại gặp phải năng lực Tâm Trọc quỷ dị vô cùng, hắn khó lòng phỏng đoán được Tâm Bàn là tồn tại như thế nào.
Nhìn hai nước cờ đen đánh lung tung ở trên bàn cờ, Gia Cát Uyên lắc đầu, dùng đầu ngón tay kẹp một quân cờ trắng lên, đặt xuống bàn cờ.
“Chữ bàn này có nghĩa là đời này của tiểu sinh nhất định sẽ bàn kết với phía trên của Tam Thân Cựu rồi, bất kể sống chết.”
“Phía trên Tam Thân Cựu là gì?”
Lý Hỏa Vượng hạ cờ, sau đó hỏi.
Chỉ thấy Gia Cát Uyên tươi cười khép chiếc quạt giấy lại, chỉ lêи đỉиɦ đầu. Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy căng thẳng, đồng tử run lên, hắn nhớ tới những thứ ẩn giấu sâu trong ký ức.
“Lý huynh này, có một số việc không phải là tiểu sinh không muốn nói cho ngươi biết, nhưng có nhiều việc ngươi biết càng nhiều thì càng nguy hiểm. Cả một đời người chớ nên hồ đồ.”
Gia Cát Uyên nói xong, lại nhấc một quân cờ trắng lên, đặt xuống.
Không cần nói ra thì những hành động của đối phương cũng đã nói cho hắn biết ở phía trên Tam Thân Cựu chính là tên một vị Ti Mệnh nào đó trong Bạch Ngọc Kinh, thậm chí đối phương còn không dám nói tên ra, chỉ dùng mấy từ phía trên Tam Thân Cựu ý nghĩa không rõ ràng để thay thế.
“Ta hiểu, ta hiểu rồi…”
Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm, gật đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả lầu trúc rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng chim hót véo von thỉnh thoảng vang lên ở bên ngoài cửa sổ.
Khi Gia Cát Uyên đang quan sát bàn cờ trăm ngàn sơ hở mà cảm thấy đau đầu thì nghe được đối phương bắt đầu đặt câu hỏi tiếp:
“Cảm ơn Gia Cát huynh đã khẳng khái giúp đỡ, nhưng xin hỏi Gia Cát huynh chuyện này, nếu như ngươi không phải Tâm Tố giống ta, vậy vì sao lại giúp đỡ ta?”
Đây là vấn đề vướng mắc trong lòng Lý Hỏa Vượng từ lâu, cuối cùng hắn cũng hỏi vào ngày hôm nay.
“Hà cớ gì lại nói vậy?”
Gia Cát Uyên tỏ vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi này:
“Ta và ngươi dù chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, dù sao thì tiểu sinh cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi mất mạng được. Với bất kỳ người nào đạo hạnh cao thì chiếc mặt nạ đồng tiền kia của ngươi chỉ là vật trang trí mà thôi.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên nhìn đối phương, trong khoảng thời gian này hắn đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể nghĩ ra được nguyên nhân đối phương đối xử tốt với mình như vậy, chẳng lẽ chỉ là vì hắn lương thiện thôi sao?
“Vậy Lý huynh nghĩ như thế nào? Chẳng những là ngươi, đừng nói là thế hệ chữ lót Tâm, dù thế hệ chữ lót Linh chữ lót Hư gặp nạn, nếu tiểu sinh có thể ra tay giúp đỡ thì tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
“Hắn đang lừa ta hay sao? Hắn có ý đồ gì?”
Suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, hắn không thể khống chế nổi.
Ngay sau đó Lý Hỏa Vượng lại bóp chết toàn bộ suy nghĩ của bản thân mình, Gia Cát Uyên còn không thèm để ý tới thân phận Tâm Tố của bản thân, vậy thì còn có ý đồ gì chứ.
Chỉ bằng thực lực của hắn có thể giết chết Phát Tài, nếu như muốn tìm Tâm Tố thì có thể nói là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, không cần tốn quá nhiều công phu để lừa gạt bản thân mình. Ngoài là Tâm Tố ra thì bản thân hắn không có thứ gì khác có giá trị lớn cả.
“Lý huynh, ngươi vượt ngàn dặm xa xôi tới đảo Hạnh, chẳng lẽ chỉ để hỏi tiểu sinh chuyện này thôi sao?”
Gia Cát Uyên vô cùng ngạc nhiên.
“Không..không phải vậy. Ta tìm Gia Cát huynh là vì có một việc quan trọng muốn xin giúp đỡ.”
Lý Hỏa Vượng lập tức ổn định tinh thần, nói ra chuyện bản thân phát hiện Bắc Phong ra.
Dù đối phương có ý tốt với mình nhưng Lý Hỏa Vượng không phải hạng người được một tấc thì muốn tiến thêm một thước, hắn nói ra một biện pháp cả hai bên cùng có lợi.
“Gia Cát huynh, ngươi không làm mấy chuyện dư thừa gì nữa, ta biết trong mấy ngày gần đây, Tọa Vong Đạo không ngừng tìm ngươi gây chuyện, tám phần là Bắc Phong cũng tới, ta chỉ cần chờ bên cạnh ngươi, giúp đỡ ngươi đối phó với Tọa Vong Đạo là được!”
Khi thấy đối phương cầm một quân cờ trắng, giơ phía trên bàn cờ, do dự mãi không chịu đánh xuống, Lý Hỏa Vượng tiếp tục tăng thêm thẻ đánh cược:
“Gia Cát huynh, ngươi cứ yên tâm, dù sau này ta thoát khỏi ảo giác của Tâm Tố thì ta cũng sẽ không lập tức rời đi đâu, nhất định sẽ chờ sau khi chuyện của ngươi xử lý thỏa đáng rồi mới rời đi.”
“Chẳng lẽ Gia Cát huynh đang nghi ngờ thực lực của ta hay sao? Ở phương diện này, mặc dù tại hạ không thể so với Gia Cát huynh nhưng ta am hiểu rất sâu với các loại bí thuật của Áo Cảnh giáo, dù là Thương Khương Đăng Giai khó khăn nhất thì cũng đã tiến hành ba lần. Dù là bán tiên cũng không chống lại được loại bí thuật đỉnh cấp này!”
Khi thấy Lý Hỏa Vượng càng nói càng nôn nóng, Gia Cát Uyên vội vàng duỗi tay ra hiệu cho đối phương dừng lại đã.
“Lý huynh chớ nên hoảng hốt, tiểu sinh không hề nói là không đồng ý, chẳng qua có vài điểm cần Lý huynh cân nhắc một lần. Thứ nhất, Lý huynh nói cùng ta ngăn địch, vậy ngươi có biết tiếp theo đây tiểu sinh muốn đi làm chuyện gì hay không?”