Vừa dứt lời, những xúc tu quấn quanh hai con ngươi của Lý Tuế chui ra ngoài từ lỗ rốn của Lý Hỏa Vượng, tò mò quan sát Gia Cát Uyên.
Lý Hỏa Vượng duỗi ngón tay ra quấn xúc tu lại rồi nhét nó trở vào:
"Không sao, chỉ là Hắc Thái Tuế mà thôi. Mặc dù nó đang dần dần ăn mòn cơ thể của ta, nhưng chỉ có nó mới có thể giúp ta áp chế được ảo giác của Tâm Tố mà thôi.”
"Thì ra là vậy, ta cũng có một quyển sách nói về cách này, đây cũng là lần đầu tiên mà ta tận mắt chứng kiến đó.”
Gia Cát Uyên sáng tỏ gật đầu một cái, vừa mới nhấc chân định đi lại dừng lại:
"Vậy chắc hẳn là ngươi còn chưa nôn Hắc Thái Tuế tích trữ trong bụng ra mà lại ăn miếng mới rồi nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng sững sờ một lúc, hắn có chút bất ngờ khi đối phương hỏi như vậy:
"Ta có ý định này, chuẩn bị chờ cho Hắc Thái Tuế trong bụng ta hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi thử lại xem sao.”
"Tuyệt đối không được thử. Năm đó tiểu sinh xem thấy trên sách có nói nếu như làm như vậy thì kết cục của Tâm Tố sẽ rất thê thảm.”
Nghe được lời nhắc nhở này, Lý Hỏa Vượng lập tức vô cùng cảm kích, nếu đối phương đã nói như vậy thì nói không chừng sau này mình sẽ thật sự thử làm như vậy cho mà xem.
Trải qua chuyện nhỏ này, bầu không khí giữa hai người họ đã hòa hợp hơn rất nhiều. Rất hiếm khi Lý Hỏa Vượng gặp một người không dòm ngó mình, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cứ đi bộ như vậy được khoảng nửa giờ, trước mặt hai người xuất hiện một căn lầu trúc hai tầng tĩnh mịch mà trang nhã.
Toàn bộ lầu trúc đều là màu xanh biếc, hoàn toàn hòa làm một với rừng trúc xung quanh, như thể lầu trúc này cũng mọc ra từ đất giống như những cây trúc xung quanh vậy.
"Tệ xá đơn sơ, mong Lý huynh không để bụng."
Gia Cát Uyên đẩy cánh cửa trúc ra, dẫn Lý Hỏa Vượng đi vào trong phòng.
Lầu trúc không có bất kỳ một ổ khóa nào, nhưng có thể chắc chắn rằng nơi này tuyệt đối không có trộm.
Bước vào trong lầu trúc, hơi thở của thư sinh ở bên trong thể hiện ra rất rõ ràng, trên tường không treo chữ thì treo tranh, còn về việc tài nghệ bên trong như thế nào thì Lý Hỏa Vượng thật sự không thể phân biệt được.
Trong đó có một bức tranh vô cùng đặc biệt, đối tượng trong tranh không phải cái gì khác mà là một cỗ xe kiệu màu trắng được nâng bởi bốn bộ xương cao lớn vàng khè, phía trước có một con chồn màu trắng xách đèn l*иg dẫn đường.
Ngoài bức tranh này ra, đối tượng vẽ trong những bức tranh khác phần lớn đều là hình người, có đủ già trẻ lớn bé, xem ra về phương diện vẽ tranh, Gia Cát Uyên vẽ người rất tốt, dáng vẻ vô cùng sinh động.
Lúc này, Gia Cát Uyên đã ngồi xếp bằng trên tấm nệm hương bồ, thuần thục pha trà:
"Lý huynh thích uống loại trà nào không? Tiểu sinh nhà nghèo chỉ có hai loại trà thôi. Ngươi muốn uống Đỉnh Sơn Tố Quả hay là Quân Tử Ngân Châm?”
“Ta...ta uống gì cũng được.”
Lý Hỏa Vượng ngồi trên một tấm nệm hương bồ khác cạnh bàn trà thấp nhìn Gia Cát Uyên pha trà.
Mặc dù lúc này Lý Hỏa Vượng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng thấy dáng vẻ đối phương tập trung như vậy, cuối cùng hắn quyết định lịch sự chờ đối phương xong việc trước.
Tuy rằng hắn có chút khó hiểu khi thấy đối phương lấy nước trong những chén khác nhau rót qua rót lại để làm cái gì, nhưng rõ ràng có thể biết được đối phương vô cùng tinh thông trà đạo.
"Ngâm trà Quân Tử Ngân Châm ba lần, trà tốt của đảo Hạnh, nhưng nước cũng bình thường lắm, mong ngươi đừng ghét bỏ.”
Bưng chén trà xanh nhạt nhấp một ngụm, Lý Hỏa Vượng vừa mở miệng, các loại trà cụ đã được cất đi, trước mặt Lý Hỏa Vượng đã được đặt một bàn cờ ngăn nắp chỉnh tề.
Không đợi đối phương lên tiếng, Lý Hỏa Vượng dứt khoát cầm một quân cờ đen lên tùy tiện đặt lên bàn cờ, hắn không nhịn được có chút sốt ruột hỏi:
“Gia Cát huynh, trước đó vì sao ngươi lại giúp ta? Có phải ngươi cũng là Tâm Tố như ta không?”
Sau khi Lý Hỏa Vượng hỏi ra những lời này, tim hắn đập rộn lên chờ đối phương mở miệng.
Ba một tiếng, quân cờ trắng được đặt xuống bàn cờ, một câu nói bất ngờ xuất hiện trong miệng đối phương:
"Cũng không phải, mặc dù đều có chữ đệm là Tâm nhưng tiểu sinh là Tâm Bàn chứ không phải là Tâm Tố.”
“Tâm Bàn?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy vô cùng mất mát. Lúc ở trên thuyền, không phải hắn chưa từng suy đoán Gia Cát Uyên chịu giúp đỡ mình là bởi vì đối phương là đồng loại của mình.
Nếu ở trong thế giới hỗn loạn quỷ dị này mà có một vị tiền bối cường đại dẫn dắt, vậy thì cho dù tiếp theo phải làm gì cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng mà không phải lúc nào mọi chuyện cũng sẽ phát triển như mình mong muốn.
Lý Hỏa Vượng thu hồi suy nghĩ của mình lại, lần nữa mở miệng hỏi:
"Là từ bàn nào? Bàn trong cây bàn đào ư"
Tay trái Gia Cát Uyên bưng chén trà, dùng nắp trà đè lá trà trong chén, nhắm mắt nhấp nhẹ một ngụm trà:
"Là chữ bàn trong câu thơ: ngồi bên cửa sổ trong xanh rửa sạch nghiên mực, giun rắn cuộn (bàn) lại với nhau, Lý huynh, đến lượt ngươi ra quân rồi."