Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 626: Tu Chân




Lý Hỏa Vượng bị hỏi như vậy thì ngẩn ra, nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ tới chuyện gì đó, ngẩng đầu lên hỏi:

“Chuyện trước đó ngươi cướp Tâm Trọc từ Phật Cốt miếu vẫn chưa kết thúc hả?”

Đang yên đang lành lại cướp Tâm Trọc từ trong tay Giám Thiên ti, chắc chắn là có việc gì đó. Hơn nữa với thực lực của Gia Cát Uyên mà kéo dài nhiều tháng như vậy vẫn chưa giải quyết được, chắc chắn đây là chuyện lớn.

Gia Cát Uyên ngẩng đầu nhìn về phía một bức tranh sơn thủy ở sau lưng Lý Hỏa Vượng, trên con đường giữa sườn núi có một cái cây khô gục ngã.

“Chao ôi, dù tiểu sinh có thể chém Phát Tài, nhưng chỉ cần thế hệ chữ lót Tâm đến thì đều gặp khó khăn. Trên người chúng ta đều dính dáng tới nhân quả không thuộc về bản thân mình, khó, rất khó!”

“Chuyến này tiểu sinh chắc chắn sẽ gặp phải vô vàn khó khăn, thỉnh thoảng Tọa Vong Đạo còn ra tay ngăn cản, nếu như Lý huynh muốn đi theo, vậy chắc chắn sẽ là nguy hiểm chín chết một sống, liệu có đáng giá để làm như vậy hay không?”

“Đáng chứ!”

Lý Hỏa Vượng trả lời một cách chắc nịch, thậm chí hắn không cần hỏi rõ đối phương muốn làm chuyện gì:

“Chỉ cần có thể giúp ta hoàn toàn thoát khỏi ảo giác và mê võng, vậy ta làm gì cũng là đáng giá!”

Gia Cát Uyên nhấc chén trà đã nguội lạnh lên, uống một ngụm:

“Vậy thì tốt, việc tiếp theo chính là Bắc Phong đúng là Tâm Tố, đồng thời có thể thoát khỏi ảo giác, nhưng liệu biện pháp của hắn có thích hợp với ngươi không? Cần phải biết hắn là Tọa Vong Đạo đó.”

“Có lẽ biện pháp của hắn cũng giống với người kia, lừa gạt chính bản thân mình là sao? Nhỡ đâu biện pháp của hắn là công pháp tà tu khó lòng chấp nhận được thì sao? Chẳng lẽ Lý huynh cũng định luyện?”

Vấn đề này khiến sắc mặt Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng khó coi, hắn nhấc chén trà lạnh ngắt lên, đổ vào trong miệng, miễn cưỡng đáp:

“Nhưng hiện giờ ta còn lựa chọn gì hay sao? Mặc kệ là Bắc Phong dùng biện pháp gì thì ta cũng muốn thử một lần.”

Gia Cát Uyên nghe được câu này, rơi vào trầm tư.

“Chưa chắc…rất lâu trước đây tiểu sinh từng độc một quyển sách, trên đó có viết một biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

Đồng tử Lý Hỏa Vượng co lại, trái tim đập thình thịch.

“Ảo giác Tâm Tố của ngươi suy cho cùng cũng là do không thể khống chế Tiên Thiên Nhất Khí nhiều thêm ở trong cơ thể ngươi dẫn tới, nếu như công pháp tu luyện mà quyển sách kia nhắc tới có thể khống chế luồng Tiên Thiên Nhất Khí này, có lẽ sẽ không còn ảo giác nữa.”

“Ngươi đã từng gặp loại công pháp này rồi?”

Lý Hỏa Vượng không chờ đợi được, hỏi lại.

“Tiểu sinh chỉ từng thấy nhắc tới trên một quyển sách, đã sắp quên hết rồi, nhưng ta nghĩ tám phần là có.”

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì sự khác thường của Tọa Vong Đạo. Trước đó ta vẫn luôn thắc mắc tại sao Tọa Vong Đạo lại thích dằn vặt, bỡn cợt Tâm Tố, coi bỡn cợt Tâm Tố quan trọng hơn tất cả những chuyện khác, từ xưa tới giờ bọn họ chưa từng làm vậy với Tâm Bàn, Tâm Trọc.”

“Trước đó tiểu sinh còn vắt óc suy nghĩ, chẳng lẽ Tọa Vong Đạo có thù với bất kỳ Tâm Tố nào hay sao? Sau đó ta mới nhận ra nếu như công pháp trong sách là thật, vậy thì loại công pháp tu luyện có thể khắc chế Tọa Vong Đạo này có thể giải thích được lý do tại sao bọn họ lại bỡn cợt, trêu đùa, ghét bỏ Tâm Tố như vậy.”

“Công pháp tu luyện khắc chế Tọa Vong Đạo? Tọa Vong Đạo cũng có công pháp tu luyện hay sao?”

“Đương nhiên là có rồi, bọn họ làm đủ các chuyện hoang đường như vậy mục đích là để dùng giả thay thật, vạn vật trên thế gian biến hóa như nào cũng không rời xa bản chất, tu quỷ tu đạo tu tà tu nhất đều có, nói trắng ra thì Tọa Vong Đạo đang tu giả.”

“Chờ đã, bọn họ tu giả, công pháp Tâm Tố tu luyện khắc chế bọn họ, vậy Tâm Tố tu gì chứ?”

Gia Cát Uyên không trả lời, đặt một quân cờ trắng xuống. Lý Hỏa Vượng thuận thế nhìn lên bàn cờ, chỉ thấy những quân cờ đen mà hắn đánh đã ghép với nhau tạo thành một chữ “chân”.

“Tu chân?”

Lý Hỏa Vượng như được cảnh tỉnh, trong đầu suy nghĩ từ ngữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.

Hắn biết tiểu thuyết tu chân, nhưng có thể khẳng định một điều, hai thứ này tuyệt đối không phải là một!

Tọa Vong Đạo tu giả, còn Tâm Tố là tu chân? Hai bên là đối thủ một mất một còn? Chính vì như vậy nên bọn chúng mới hận Tâm Tố? Trong lúc này, dường như Lý Hỏa Vượng hiểu ra được rất nhiều chuyện, nhưng rất nhiều chuyện không hiểu gì cả.

“Không, không đúng. Gia Cát huynh, ngươi chờ ta suy nghĩ rõ ràng đã.”

Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, ôm cái đầu đang cảm thấy đau nhức của mình, tự hỏi bản thân.

Thấy đối phương phản ứng như vậy, Gia Cát Uyên cũng không vội, duỗi tay dịch chuyển bản cờ sang, sắp xếp các loại trà cụ lên bàn, bắt đầu pha trà.

Chờ khi hắn pha xong một ấm trà mới thì Lý Hỏa Vượng cũng đã lên tiếng.

“Gia Cát huynh, ta cảm thấy không đúng lắm thì phải. Ngươi xem, Tọa Vong Đạo tu giả, vậy nên bọn họ muốn biến những thứ khác thành giả. Nhưng giả sử Tâm Tố chúng ta có thể tu chân, vậy chẳng phải Tâm Tố chúng ta có năng lực từ không sinh có hay sao? Nhưng rõ ràng là ta không hề có năng lực này!”

“Không có thật hả?”

“Tuyệt đối không có! Từ khi ta trở thành Tâm Tố, ngoài ảo giác không thể thoát khỏi ra thì chính là năng lực sai vị!”

Lý Hỏa Vượng trả lời chắc nịch, hắn vẫn khá hiểu rõ về bản thân mình.