Nhưng khi nhìn thấy Gia Cát Uyên lại nâng bút Phán Quan về phía mình, lúc này hắn mới phản ứng lại, bản thân mình không nhìn nhầm, Gia Cát Uyên đang động thủ với mình!
"Ngươi làm gì vậy! Người đó mới là Tọa Vong Đạo!!"
Lý Hỏa Vượng hét lên đầy phẫn nộ.
Cây bút Phán Quan trong tay Gia Cát Uyên lại điểm xuống thêm một nét, nửa người dưới của Lý Hỏa Vượng đều mất đi tri giác.
Lý Hỏa Vượng không cam lòng, vẻ mặt hắn vặn vẹo cuồng loạn hét lên với Gia Cát Uyên:
"Người lừa gạt người! Ý tốt trước đây ngươi bày tỏ với ta đều là để lừa ta!! Ngươi căn bản cùng một giuộc với Tọa Vong Đạo! "
Đối mặt với lời chỉ trích của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên chỉ cười cười cũng không có ý định nói gì, đầu bút Phán Quan chĩa vào cổ Lý Hỏa Vượng.
"Ta không thể chết! Bọn họ vẫn còn đang chờ ta! Ta đã trải qua quá nhiều trắc trở, ta tuyệt đối không thể chết một cách tầm thường ở nơi đây được!!"
Lý Hỏa Vượng không cam lòng còn muốn giãy giụa, khi cây bút Phán Quan kia vẽ một vòng quanh đầu Lý Hỏa Vượng, cơ thể hắn chợt cứng đờ, hắn không còn chút cơ hội sống sót nào.
“Bịch!”
Thi thể của Lý Hỏa Vượng nặng nề ngã trên mặt đất, con thoi màu đen từ trong tay hắn rơi xuống đất, chậm rãi lăn đến bên chân Gia Cát Uyên.
Gia Cát Uyên lấy ra chiếc khăn tay màu trắng cầm lấy con thoi dính đầy máu thịt kia lên, rồi chuyền vào trong tay của một Lý Hỏa Vượng khác.
Mà Lý Hỏa Vượng kia nhét con thoi kia vào trong bụng mình, sau đó bước đến bên cạnh bộ thi thể kia rồi dùng dao vạch da mặt hắn ra.
Sau khi lật những lớp da đó ra, hắn liền tìm thấy khuôn mặt của người đàn ông đầu trọc có râu quai nón, người mà có kỹ thuật đánh bài tốt nhất trên thuyền đã chết trên biển trước đó.
"Gia Cát huynh, dường như tên Tọa Vong Đạo này thật sự coi bản thân hắn là ta rồi."
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng ngưng trọng quay đầu nhìn Gia Cát Uyên bên cạnh.
Làm thế nào hắn cũng không nghĩ tới việc Tọa Vong Đạo này lại có thể trộm con thoi cùng với vũ khí của mình, hơn nữa hắn còn có thể từ trong ra ngoài hoàn toàn ngụy trang thành mình.
"Chắc chắn tên này đã ra tay khi ta rơi vào ảo giác khi ở dưới nước trước đó, nói không chừng trước đây khi ta đột nhiên rơi vào ảo giác cũng là do Tọa Vong Đạo kia làm ra!”
Nghĩ kỹ lại, lúc mình tỉnh lại từ cái gọi là ngục giam Bạch Tháp, bên cạnh vừa khéo có một kẻ ngốc, nói không chừng người nọ chính là hình chiếu của Tọa Vong Đạo này.
"Còn nữa còn nữa! Lúc trước ta cũng nhìn thấy có một người ở trong bụng mình! Không đúng, người nọ chính là đặc biệt ở trong bụng chờ ngươi đó.”
Hòa thượng lo lắng nhắc nhở.
“Chậc chậc chậc.”
Hồng Trung bước tới, lượn vài vòng quanh bộ thi thể kia, hai tay hắn chắp trước ngực học theo cách siêu độ của hòa thượng.
Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết hết rồi, toàn bộ quá trình cũng không khó đoán, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không biết vì sao đối phương lại giả trang thành mình, nếu như là để đối phó với mình, vậy khi biến thành hình dáng giống như mình thì chẳng phải nếu gặp mặt mình thì sẽ bị lộ tẩy sao?
“Soạt!”
Quạt giấy trong tay Gia Cát Uyên được mở ra, bốn chữ Thiên Sinh Ngã Tài xuất hiện ở trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“Không cần phải lo lắng, họ tới là vì ta, họ không dám cứng đối cứng với ta trên đảo Hạnh này, cho nên mới mượn thân phận của ngươi để tiếp cận ta.”
"Vốn dĩ cơ hội này cũng được, nhưng mà họ lại không đoán được ngươi lại lên đảo nhanh như vậy.”
Nhìn thấy Gia Cát Uyên rời đi, Lý Hỏa Vượng cúi xuống lấy lại đồ đạc của mình trên thi thể của Tọa Vong Đạo, rồi nhanh chóng đuổi theo:
"Đó thực sự là một lỗi lầm, nếu như không phải ta tới thì đoán chừng Gia Cát huynh cũng sẽ không gặp phải phiền phức này.”
Hắn thật sự không ngờ rằng lần này Tọa Vong Đạo lại không đối phó với bản thân, trong lúc nhất thời hắn lại có chút không thoải mái. Dù sao trước đây chỉ cần Tọa Vong Đạo nhìn thấy mình thì sẽ cắn chặt không buông giống như chó sói nhìn thấy thịt vậy.
Nghe được sự áy náy trong lời nói của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên khẽ mỉm cười:
"Không sao không sao, tiểu sinh đã quen rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Từ khi tên Tọa Vong Đạo Phát Tài kia chết dưới tay ta thì loại chuyện như này không ngừng xảy ra.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn thi thể của Tọa Vong Đạo đang dần biến mất trong sương sớm. Khi hắn vừa nghĩ đến việc bị toàn bộ tổ chức Tọa Vong Đạo để mắt tới, người đến gần mình cũng có khả năng đều là do tên điên Tọa Vong Đạo giả trang liền khiến hắn có cảm giác hít thở không thông.
Ngay sau đó, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng có chút phức tạp quay đầu lại nhìn Gia Cát Uyên, đối mặt với sự trả thù mãnh liệt của Tọa Vong Đạo mà đối phương lại có dáng vẻ thành thục như vậy, chứng tỏ sức mạnh của đối phương vô cùng cường đại.
"Nhất định là mạnh hơn Đan Dương Tử rất nhiều, không! Có lẽ người này còn mạnh hơn cả Đan Dương Tử đã thành tiên!"
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ về vấn đề này, Gia Cát Uyên khẽ cau mày đánh giá cơ thể Lý Hỏa Vượng:
"Lý huynh, trong cơ thể ngươi có vật sống gì sao? Có muốn ta lấy nó ra giúp ngươi không?"