Cứ chạy mãi, trên con đường phía trước chợt xuất hiện một chiếc xe lừa, đó là một con lừa rất già, tuy đã già nhưng nó có kéo thêm hai mẹ con có cân nặng rất nhẹ ở trong nhà xe cũng không hề hấn gì.
“n công!?”
Người phụ nữ mặt vàng như nến trợn to cặp mắt nhìn Lý Hỏa Vượng hung dữ trước mặt.
"Có người đang đuổi theo ta! Giúp ta trốn thoát một kiếp này!"
Lý Hỏa Vượng vội vàng nói xong, cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, hắn trực tiếp chui vào trong xe lừa.
Ngay khi người phụ nữ mặt vàng như nến còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng lại nhìn thấy một người giống hệt ân công từ phía trước lao tới.
"Các ngươi có nhìn thấy người nào có tướng mạo giống như đúc với ta không!"
Nhìn thấy vị ân công thứ hai trước mặt hỏi điều này, ngay khi người phụ nhân kia còn đang do dự không biết nên trả lời như thế nào thì đứa trẻ trong lòng nàng đã vươn tay chỉ vào rừng trúc bên cạnh.
"Ta thấy ngươi chạy vào trong đó!"
Thấy ân công thứ hai ở trước mặt lao vào rừng trúc rồi dần dần khuất bóng, người phụ nhân vội vàng ôm con rồi kéo rèm xe lại.
Lý Hỏa Vượng đang ôm vết thương ở bụng nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ trước mặt, hắn thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Đa tạ đã giúp đỡ, ta sẽ ghi nhớ ân tình này."
Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ nghĩ rằng việc thiện trước đó của mình có thể cứu mình một mạng.
Người phụ nhân vội vàng lắc đầu:
"n công, lúc trước khi ở trên thuyền là ngươi đã cứu con gái ta. Giúp ngươi là việc mà ta nên làm, ngươi chảy nhiều máu quá, mau đi tìm đại phu trong thôn đi.”
Lý Hỏa Vượng lắc lắc đầu rối lấy “Hỏa Áo Chân Kinh” ra chữa thương cho mình:
"Ngươi cứ đi đi, cứ coi như không có người như ta ở trên xe."
Người phụ nhân ôm lấy con gái gật đầu lia lịa, nàng kéo rèm xe lại rồi vội vàng giục con lừa già đi nhanh hơn chút.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng dùng vết bỏng để che phủ lỗ máu trên người mình thì hắn liền cảm giác được xe lừa dưới người mình đã dừng lại rồi, trong lòng hắn chợt run lên.
Kéo rèm xe ra, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt mình ở đằng xa.
Trong tay hắn cầm một khúc xương người bị nứt ra, đối phương đã lừa gạt năng lực bói quẻ của mình, hơn nữa còn bắt đầu dùng nó để tìm ra mình.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, hắn nhảy xuống xe rồi chặn ở phía trước xe lừa, giọng điệu kiên quyết nói với hai mẹ con phía sau:
"Nhanh lên, đi càng xa càng tốt!"
Người phụ nhân mặt mày vàng như nến nhìn hai người giống hệt nhau trước mặt rồi liếc mắt nhìn con gái đã bị dọa khóc, ngay cả xe lừa nàng cũng không cần nữa, ôm lấy con gái rồi cầm theo hành lý chui vào trong rừng trúc bên cạnh.
Lý Hỏa Vượng há miệng chậm rãi thở dốc, khi hắn thấy đối phương vừa mở miệng ra muốn nói gì đó, hai người chợt nghiêng đầu nhìn về phía ngã ba bên cạnh.
Nhìn thấy người tới, trên mặt Lý Hỏa Vượng tràn đầy vẻ kích động. Đó chính là Gia Cát Uyên!
Gia Cát Uyên ăn mặc như thư sinh, hắn phe phẩy cái quạt giấy trong tay, thích thú nhìn hai Lý Hỏa Vượng có tướng mạo giống nhau trước mặt.
Không đợi Lý Hỏa Vượng mở miệng thì hắn đã nghe thấy đối phương nói trước:
"Gia Cát huynh! Ta là Lý Hỏa Vượng! Người này là Tọa Vong Đạo!"
Lý Hỏa Vượng thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu, nhưng mà hắn cũng không có ý định lặp lại lời nói của đối phương.
Hắn nghiêm túc nhìn Gia Cát Uyên.
"Gia Cát huynh, ngươi có thể tự tay giết chết Phát Tài, chắc chắn ngươi cũng có thể nhìn thấu trò lừa bịp vặt vãnh này của Tọa Vong Đạo nhỉ?”
Nghe được cuộc đối thoại của hai bên, Gia Cát Uyên suy nghĩ một chút, thích thú hỏi:
"Năm đó ta có tặng cho ngươi sợi tóc của Tâm Trọc ngươi có mang theo không?"
"Đương nhiên! Đang ở chỗ ta!"
Lý Hỏa Vượng dùng dao mở bụng mình ra, trực tiếp lấy con thoi màu đen kia ra.
Nếu không phải do hôm nay Gia Cát Uyên nói thì thật sự Lý Hỏa Vượng không biết phía trên con thoi này được quấn quanh bởi sợi tóc của Tâm Trọc.
Nhìn con thoi màu đen trong tay, lại nhìn vẻ mặt âm tình bất định che bụng của đối phương, Lý Hỏa Vượng mỉm cười, xem ra đối phương không đoán được mình lại giấu đồ ở trong bụng.
Lý Hỏa Vượng lại đặt con thoi kia vào trong ngực, quay đầu lại nói với Gia Cát Uyên:
"Gia Cát huynh, cẩn thận một chút, Tọa Vong Đạo lần này không bình thường chút nào, hắn có khả năng lừa gạt lấy năng lực của người khác."
“Ngươi không cần nói, tiểu sinh đã biết rồi.”
Gia Cát Uyên cất chiếc quạt giấy trong tay, từ trong ống tay áo hắn lấy ra một cây bút Phán Quan.
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm, hắn thật sự rất muốn biết Gia Cát Uyên có năng lực giết chết Phát Tài ở trước mặt mình rốt cuộc lợi hại như thế nào.
Nhìn thấy Tọa Vong Đạo trước mặt lùi ra sau nửa bước, trong lòng Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia giễu cợt, tên này còn biết sợ sao? Trước đó làm cái gì, lại còn dám giả mạo ta.
Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Gia Cát Uyên ôm quyền chắp tay về phía mình, hắn nhẹ nhàng nâng bút Phán Quan trong tay lên, hướng về phía chân trái của mình chấm một điểm.
Chân trái Lý Hỏa Vượng chợt bị mất cảm giác, lảo đảo sắp ngã.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng đầy kinh ngạc nhìn Gia Cát Uyên trước mặt, trong lúc nhất thời hắn cho rằng mình nhìn nhầm rồi.