Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 620: Tọa Vong Đạo




“Rừng trúc này lớn quá đi.”

Ngay lúc Lý Hỏa Vượng đang tự lẩm bẩm một mình, Lý Hỏa Vượng chợt thấy gì đó khiến con ngươi hắn chợt co rút lại cực nhỏ.

"Chờ đã! Cách đây không lâu ta đã thấy tảng đá đó rồi. Các ngươi căn bản không hề đi đường! Các ngươi vẫn luôn chạy vòng tròn! Dừng kiệu lại cho ta!!”

Nghe Lý Hỏa Vượng nói, những tên kiệu phu áo đen kia chẳng những không dừng lại mà tay chân của họ chuyển động càng nhanh hơn.

Keng một tiếng, thanh kiếm Tử Tuệ ra khỏi vỏ, nhanh chóng cắt ra một lỗ dưới kiệu. Hai chân hắn khép lại chui vào bên trong.

Nhưng khi hắn vừa tiếp đất, mặt đất phủ đầy lá trúc khô héo nhanh chóng chìm xuống giống như gân bò vậy, mưu đồ muốn bao vây hắn lại.

Lý Hỏa Vượng giơ thanh kiếm trong tay chém ngang một phát, cùng với tiếng hét thê thảm không giống của con người, máu tươi nồng nặc phun ra từ dưới mặt đất rồi nhanh chóng hạ xuống.

Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đứng yên trong rừng trúc, nào có cái gì mà kiệu màu trắng phu kiệu màu đen nữa, giờ đây chỉ có hắn đứng lẻ loi một mình.

"Rốt cuộc họ là thứ gì chứ? Tại sao lại biết ta bói quẻ cho Gia Cát Uyên? Chẳng lẽ tà ma ở đảo Hạnh này thành tinh hết rồi sao?”

---

"Mục đích của họ là gì vậy? Chẳng lẽ họ đã phát hiện ra thân phận Tâm Tố của ta?"

Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng âm tình bất định suy nghĩ một hồi, sau khi phát hiện xung quanh không bất cứ chuyện gì, Lý Hỏa Vượng quyết định quay trở lại làng chài chờ trời sáng rồi nói sau.

Nhìn lên vầng trăng tròn gần như bị mây đen che khuất trên bầu trời, Lý Hỏa Vượng bước nhanh lên mấy bước, hắn dùng trường kiếm khắc ba dấu trên thân trúc rồi chậm rãi đi về phía trước.

Vì để tránh không bị lạc đường, cách một khoảng thời gian, Lý Hỏa Vượng liền đánh dấu lên thân cây trúc một lần.

Cứ đi mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, nhưng mà tình huống vẫn không khá hơn là bao. Sương mù sáng sớm mịt mù bao phủ lấy bốn phương tám hướng, cũng không tốt hơn đêm tối trước đó bao nhiêu.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đi mệt rồi, từ trong sương sớm đằng xa bắn ra hai tia sáng lờ mờ khiến cho tinh thần của hắn chấn động:

“Ta đến rồi ư?”

Hắn bước nhanh hai bước tiến lên phía trước lại phát hiện ánh đèn kia chính là hai cái đèn l*иg màu trắng treo ở cửa, phía trên đèn l*иg còn lần lượt viết chữ Điện màu đen thật to.

Bức tường màu vàng đất này rất rộng, hơn nữa còn là hình cung, cao bằng mấy tầng lầu.

Lý Hỏa Vượng liếc nhìn sương mù phía sau mình, trong lòng thầm nói:

"Rốt cuộc thứ gì đang giả thần giả quỷ với ta vậy?"

Tuy rằng tình huống hiện tại rất kỳ quái, nhưng nếu nói là sợ thì Lý Hỏa Vượng thật sợ không sợ tí nào. Trước đây hắn đã từng thấy cảnh tượng đáng sợ hơn thế này nhiều.

Lý Hỏa Vượng nhấc chân phải lên đi vào trong cửa, chờ hắn đi xuyên qua con ngõ nhỏ dài, trước mặt hắn xuất hiện một lầu vây khổng lồ hình vòng. Các nhà lầu ngói đen xếp thành hàng đều được xây chung với nhau tạo thành một vòng tròn.

Gió nhẹ thổi qua, một tờ tiền giấy màu vàng bị thổi tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, ánh mắt của hắn cũng di chuyển về phía từ đường phía xa.

Bên trong từ đường được phủ đầy màu trắng, bên trong có hai chiếc quan tài một lớn một nhỏ yên lặng nằm ở đó.

Lý Hỏa Vượng đi ra phía ngoài từ đường rồi nhìn vào bên trong. Từ đường này cái gì cũng có nhưng chỉ là không có người.

“Vô ý mạo phạm.”

Sau khi nhẹ giọng nói xong, Lý Hỏa Vượng hơi khom người với chiếc quan tài kia.

Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng đột nhiên bước nhanh mấy bước xông thẳng vào trong từ đường, một tay hắn dùng sức đẩy nắp quan tài ra rồi đưa đầu vào trong quan tài lớn tiếng hô:

"Người chết yên nghỉ!!"

Nhìn thấy bên trong chiếc quan tài trống rỗng, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra vẻ thất vọng, hắn ngẩng đầu lên khỏi quan tài rồi lại nhìn xung quanh từ đường được che phủ bởi vải trắng và giấy.

"Ta không quan tâm các ngươi là cái gì! Bây giờ ta rất bận, không có thời gian vòng vo dây dưa với các ngươi."

"Nếu các ngươi còn muốn được đằng chân lân đằng đầu, thì đừng trách ta châm một mồi lửa thiêu rụi cái lầu vây này cùng với rừng trúc bên ngoài!!”

Giữa toàn bộ lầu vây trống trải, giọng nói của Lý Hỏa Vượng thậm chí còn có tiếng vang. Nhưng cũng giống như trước đó, vẫn không xuất hiện bất kỳ động tĩnh nào của vật thể hay cái gì khác.

"Ầm ầm" Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ lên tấm ván của quan tài, sau đó xoay người đi về phía cửa ra của lầu vây.

Khi đang đi được một nửa thì trong lầu thứ hai của lầu vây bên trái đột nhiên thoáng vụt qua một bóng người màu đỏ.

Lý Hỏa Vượng lập tức xoay người lao về phía bên kia, ngay khi sắp đυ.ng vào tường thì hắn trực tiếp dán hai lá bùa chú được vẽ ra bởi máu của mình lên đùi.

Trong nháy mắt, trên hai chân hắn nổi đầy gân xanh, Lý Hỏa Vượng hung hăng trừng mắt nhìn rồi vọt thẳng lên, chạy song song với bóng người màu đỏ giữa lầu trúc.

Khi nhìn thấy bộ dạng của người kia, một dòng máu nóng xộc thẳng lên sau ót hắn, hắn gần như dùng hết sức lực toàn thân nghiến răng nghiến lợi gào thét với người kia:

"Tọa Vong Đạo!!"

Bóng người màu đỏ đó không ai khác chính là Lý Hỏa Vượng, hình dáng của hắn giống như đúc với bản thân.

Khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra Tọa Vong Đạo sớm đã thâm nhập lên đến đảo Hạnh này rồi.