Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 619: Người Đến




Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một chút rồi vươn tay sờ vào trong ngực, lấy ra số tiền mà mình đã thắng được khi chơi bài lá, sau đó trực tiếp nhét vào trong tay cô bé.

"Dù con trẻ còn nhỏ nhưng một bữa ăn mà chỉ ăn nửa cái màn thầu đường đỏ cũng không được. Ngươi cầm tiền này đi mua đồ ăn cho nàng đi.”

Không đợi người phụ nhân có phản ứng gì khác, Lý Hỏa Vượng đã đánh xe ngựa chạy về phía quán trọ phía xa xa.

Lá bùa bói quẻ này nói có ích thì là có ích, nói vô dụng thì thật sự vô dụng, hoàn toàn không thể nắm bắt được cơ hội, sau khi bói quẻ xong thì chỉ có thể chờ đợi cơ duyên tự đến thôi.

Vừa khéo có thể nhân cơ hội này đến quán trọ nghỉ ngơi thật tốt một phen, lấy lại tinh thần để đối phó với mối nguy hiểm tiếp theo.

Đi vào quán trọ Lý Hỏa Vượng vẫn làm những việc như cũ, rửa mặt ăn cơm đi ngủ.

Lý Hỏa Vượng vốn tưởng rằng bản thân sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới tìm được Gia Cát Uyên, nhưng không ngờ trên đảo lại có người tìm thấy trước mình.

Khi Lý Hỏa Vượng đang chìm vào mộng đẹp đột nhiên cảnh giác mở mắt ra. Hắn đưa chân đá vào Màn Thầu bên giường, ngoài cửa có người.

"Ầm…ầm…ầm…"

Cánh cửa đột nhiên bị người vỗ mạnh.

"Lý đạo trưởng có ở đây không? Lý đạo trưởng có ở đây không?”

Giọng nói ngoài cửa rất nhỏ nhẹ, giọng nói nửa nam nửa nữ nghe vào trong tai thấy vô cùng kỳ quặc.

Vội mặc quần áo, Lý Hỏa Vượng mở cửa ra thành một kẽ hở, đặc biệt cảnh giác nhìn ra bên ngoài.

Người tới mặc áo tơ lụa màu xanh da trời, bên hông treo một miếng ngọc, ăn mặc như người có tiền, dưới mũi còn có một chòm râu mép nhỏ dài, hắn ăn mặc như vậy nhưng lại đánh phấn trên mặt. Ánh trăng chiếu lên mặt khiến cho mặt hắn trở nên trắng bệch.

Lý Hỏa Vượng cảm thấy người này rất kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì hắn lại không nói được.

"Có phải là Lý đạo trưởng không? Tiên sinh nhà ta đã chờ rất rồi, mời ngài đi theo ta."

Người này khom người, giọng điệu ôn hòa hỏi lại lần nữa.

“Tiên sinh nhà ngươi là ai?”

Chẳng biết từ lúc nào tay của Lý Hỏa Vượng đã nắm lấy chuôi kiếm Tử Tuệ.

"Họ của tiên sinh nhà ta là Gia Cát, tên là Uyên, tự là Thần Mặc, là một người kể chuyện. Không phải ban sáng Lý đạo trưởng đã bói cho tiên sinh nhà ta một quẻ sao? Cho nên hắn liền biết ngài đã tới rồi."

Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên lộp bộp một tiếng. Mình bói quẻ cho Gia Cát Uyên mà đối phương lập tức liền biết ai bói, còn có thể tìm ra vị trí của mình một cách chính xác như vậy.

Xem ra, cách bói quẻ này không nên dùng bừa với người có thực lực cường đại được, nếu để kẻ địch biết được vị trí của mình thì nguy to.

Thấy Lý Hỏa Vượng cứ đứng ở cửa mà không đáp lại, người kia bắt đầu thúc giục:

"Lý đạo trưởng, rốt cuộc ngươi có đi hay không? Nếu ngươi không đi thì để ta về nói lại với tiên sinh.”

“Đi trước dẫn đường đi.”

Lý Hỏa Vượng đẩy cửa phát ra tiếng vang kẽo kẹt rồi đi theo hắn xuống lầu, toàn bộ quán trọ yên tĩnh đến lạ, chỉ vang lên tiếng bước chân của hai người họ.

Khi đi đến bên ngoài quán trọ, dưới ánh trăng màu bạc, trước mặt Lý Hỏa Vượng xuất hiện một cái kiệu thuần trắng, bốn kiệu phu mặc áo đen đứng bất động ở đó giống như những pho tượng được nặn ra vậy, hình dáng vô cùng kỳ lạ.

"Lý đạo trưởng, mời lên kiệu. Nơi mà tiên sinh ở phải đi một đoạn đường khá xa, chúng ta phải nhanh lên mới kịp."

Người kia cười ha hả bước đến bên kiệu, vươn bàn tay gầy guộc của mình vén rèm kiệu lên.

Lông mày Lý Hỏa Vượng dần dần nhíu lại, trong lòng không khỏi cảm thấy thấp thỏm.

Nhưng khi nghĩ đến cái con thoi mà Gia Cát Uyên đã đưa cho mình trước đó, còn có giọng điệu nhẹ nhàng kia, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng ngồi lên xe kiệu.

Cạch một tiếng, cái kiệu bị kiệu phu nâng lên chạy về phía trước.

“Chúng ta từ đây đến chỗ Gia Cát tiên sinh mất bao lâu vậy?”

Câu hỏi của Lý Hỏa Vượng không được đáp lại, chờ đến khi hắn vén rèm kiệu lên nhìn ra ngoài, liền phát hiện người vừa rồi sớm đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Không chỉ người nọ biến mất, mà cách nhấc chân của bốn tên kiệu phu cũng rất kỳ quái, tay chân họ giống như không có khớp, cứ chạy thẳng về phía trước, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước không hề chớp mắt.

Sự thay đổi kỳ lạ này khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức dâng lên:

"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ những người này không phải do Gia Cát Uyên phái tới?"

Khi Lý Hỏa Vượng bày sẵn thế trận chờ quân định, cảnh vật bên ngoài kiệu dần dần thay đổi, những lớp ngói đen tầng tầng lớp lớp ở làng chài dần biến mất và bị thay thế bằng những lá trúc màu xanh thẫm.

Giữa những cây trúc xanh thẫm trùng trùng điệp điệp, dường như cất giấu thứ gì đó như có như không.

"Hì..hì..hì..."

Một âm thanh tựa như tiếng cười đùa vang lên từ sâu trong rừng trúc, nhưng khi Lý Hỏa Vượng nghe kỹ thì mới phát hiện đó chỉ là tiếng lá tre bị gió thổi mà thôi.

Giữa rừng tre, Lý Hỏa Vượng ngồi trên chiếu kiệu đung đưa không ngừng tiến lên về phía trước.

Đoạn đường này đi rất lâu, đi suốt hai giờ mà Lý Hỏa Vượng vẫn đang ở bên trong rừng trúc.